Có một vị Khách Đạo đến thăm Đức Ngài tại Tòa Đình GHTT và đã vấn đạo Đức Ngài trong nhiều giờ. Suốt thời gian trao đổi đã có nhiều vấn đề được nói tới. Nay xin ghi lại một vài điểm thú vị (chỉ tóm ý chính vì không có thâu lại nguyên văn).
Vấn Đáp Ngày Đầu Năm 2025.
VẤN ĐÁP 1
Khách Đạo đã hỏi: Hiền huynh nghĩ sao về vấn đề tôn vinh Thánh Tử Đạo của các tôn giáo? Đức Ngài đã trả lời vấn đề này như sau:
Dầu là ngay bây giờ hay rất lâu xa về sau, sẽ không có Thánh Tử Đạo mà chỉ có Thánh Sống Đạo được chấp nhận.
Tử Đạo là một hình thái của sự cực đoan. Kẻ giết và người chấp nhận bị giết đều bị cuốn hút vào bạo lực. Dầu người tử đạo được tôn giáo phong Thánh, dầu Thánh Tử Đạo có được giáo chúng tôn vinh, một sự thật hiển nhiên vẫn là linh mệnh của Thánh Tử Đạo không thoát khỏi lồng giam của cõi giới đấu tranh sân hận. Kỷ Nguyên tối tăm đã sắp hết. Kỷ Nguyên Thánh Đức Tân Dân đang đến. Tin vào giá trị của sức mạnh bạo lực không thể tiếp tục tồn tại. Tin vào hành động tử đạo là thiết yếu để bảo vệ tôn giáo và đức tin tôn giáo là sự sai lầm. Môn hạ của Hội Thánh Giáo Hội Thiên Trường không được phép và tất nhiên hành động tử đạo sẽ không được Hội Thánh Giáo Hội Thiên Trường công nhận.
Sinh mệnh này là được cha mẹ thế gian tạo ra. Linh mệnh này là được Cha Mẹ Thiên Chúa tạo ra. Không ai được quyền tự hủy hoặc tạo điều kiện để cho kẻ khác sát hại. Can đảm sống, can đảm tiếp tục sống, dầu sống dưới bất cứ hoàn cảnh nào, để trãi nghiệm, học hỏi và tiến hóa mới đúng là đứa con yêu của Thiên Chúa. Một xác chết chẳng còn lợi ích gì cho bản thân, gia đình và thế gian. Một linh mệnh yếu đuối trốn chạy thử thách của cuộc sống chẳng xứng đáng đứng trước mặt Thiên Chúa.
Trở lại điểm chính, Hội Thánh Giáo Hội Thiên Trường chỉ tôn vinh Thánh Sống Đạo. Thánh là phải "Sống Đạo". Sống Đạo là: sống theo đạo, sống với đạo và sống vì đạo.
SỐNG THEO ĐẠO để thân tâm tự chuyển hóa, tự thể nghiệm những cung bậc vi diệu của vũ trụ pháp giới. SỐNG VỚI ĐẠO để tự thấy Chơn Pháp Bạch Ngọc luôn luôn triển hiện một cách trọn đầy, thuần khiết và mầu nhiệm. SỐNG VÌ ĐẠO để giúp cho chúng sanh có thể an nhiên ra vào pháp giới. Chữ đạo đầu tiên cần hiểu theo nghĩa rộng nhất. Đó là những quy luật tự nhiên vận hành vũ trụ pháp giới. Chữ đạo thứ hai hiểu theo nghĩa hẹp hơn. Đó là con đường trãi nghiệm, học hỏi và tiến hóa. Chữ đạo thứ ba hiểu theo nghĩa hẹp nhất. Đó là, diệu dụng những phương tiện giác mê theo đó ứng hóa tùy hình, chẳng bị ngăn ngại.
VẤN ĐÁP 2
Khách Đạo đã hỏi: Đạo sư của một tôn giáo được người đời công nhận là vĩ đại có nắm giữ "sự thật tuyệt đối"? Đức Ngài đã trả lời như sau:
Chỉ có SỰ THẬT TUYỆT ĐỐI mới nắm giữ sự thật tuyệt đối. Không một ai khác có thể. Một linh mệnh được tạo thành ẩn trong một sinh mệnh được tạo thành trãi nghiệm một thế giới được tạo thành không thể thông thấu sự thật tuyệt đối.
Mỗi một thế giới được tạo thành chỉ để cho mỗi một sinh mệnh được trãi nghiệm. Một khi sinh mệnh đó chấm dứt thọ mạng, trãi nghiệm và thế giới đang được trãi nghiệm cũng theo đó biến mất.
Mỗi một thế giới được tạo thành chỉ để cho mỗi một linh mệnh được trãi nghiệm. Một khi linh mệnh đó xuất linh giới nhập sinh mệnh, trãi nghiệm và thế giới đang được trãi nghiệm cũng theo đó biến mất.
Dầu có là một Đạo Sư Vĩ Đại của mọi thời đại thì cũng chỉ là một linh mệnh được tạo thành, ẩn trong một sinh mệnh được tạo thành, đang trãi nghiệm một thế giới được tạo thành. Dầu sự thật vị Đại Sư Vĩ Đại đó đang trãi nghiệm có vi diệu hơn sự thật của tất cả ai khác đang trãi nghiệm, có ở một chiều tâm thức sâu hơn của tất cả ai khác đang trãi nghiệm, có ở một tần số rung động cao hơn của tất cả ai khác đang trãi nghiệm, thì đó cũng chỉ là sự thật tương đối trong thế giới riêng của vị Đại Sư Vĩ Đại.
Với một tổng thể của vô vàn sự thật tương đối đan xen, biến hiện trong vô vàn thế giới được tạo thành, trãi nghiệm bởi vô vàn linh mệnh liên tục vào ra linh giới với vô vàn sinh mệnh liên tục sinh diệt, không một ai trong số được tạo thành có thể nói mình nắm giữ sự thật tuyệt đối, mình biết rõ sự thật tuyệt đối, lại càng không thể nói mình là sự thật tuyệt đối.
VẤN ĐÁP 3
Khách Đạo đã hỏi: Có phải chúng ta đang sống trong thế giới ảo? Nếu là ảo thì một sinh mệnh có mặt trong thế gian để làm gì? Đức Ngài trả lời:
Tất cả sự thật tương đối đều là ảo. Tất cả sự thật tương đối chỉ là để trãi nghiệm, học hỏi, và tiến hóa. Nếu trãi nghiệm mà từ chỗ đó học hỏi được và tiến hóa lên thì dầu là ảo cái ảo đó vẫn diệu. Ngược lại, nếu cứ bám víu mãi vào những trãi nghiệm mà chẳng học hỏi được gì để tiến hóa thì cái ảo đó chính là lồng giam.
Một sinh mệnh có mặt trong thế gian là để tự khám phá, học hỏi, và tiến hóa trong giới hạn của sự thật tương đối mà mình đang trãi nghiệm và có thể trãi nghiệm.
Được trần du để trãi nghiệm, học hỏi, và tiến hóa là một hồng ân. Trong một sinh mệnh phù du với thọ mạng ngắn ngủi, nên tận dụng và hoan hỷ với mọi trãi nghiệm để từ đó học hỏi và tiến hóa. TU chính là tiến trình trãi nghiệm, học hỏi, và tiến hóa.
Tóm lại, mọi sinh mệnh có mặt trong thế gian là để TU. Tất cả đều phải TU.
VẤN ĐÁP 4
Khách Đạo đã hỏi: Nếu như ngay cả một đạo sư vĩ đại cũng không nắm được "sự thật tuyệt đối" thì đạo sư có hơn gì mọi người? Đức Ngài đã trả lời:
Đạo sư ra vào vũ trụ pháp giới với tất cả tự tại như đang chơi đùa với “virtual reality” và với sự tự tin của một "game-thủ" bản lĩnh.
Không ai trãi nghiệm virtual reality mà không biết những thứ mình trãi nghiệm là ảo. Không ai có thể trở thành Game-Thủ mà không chơi game hàng ngàn hàng vạn lần. Đạo sư đích thực cũng như thế.
Không ai tiến hóa cao xa mà không trãi qua vô lượng bài học và đã học hỏi được rất nhiều từ vô lượng kiếp trãi qua. Đạo sư đích thực cũng là thế.
Trên hành trình trãi nghiệm, học hỏi, và tiến hóa, mỗi linh mệnh cũng đang là một đạo sư của chính mình và cũng không kém phần vĩ đại.
Một đạo sư trở thành vĩ đại hôm nay không phải vì đã thông thấu sự thật tuyệt đối, mà là vì từ những sự thật tương đối từng trãi nghiệm trong vô lượng kiếp quá khứ đã học hỏi được vô lượng bài học và đã tiến gần tới đích TRỌN LÀNH.
VẤN ĐÁP 5
Khách Đạo đã hỏi: Hiền huynh có lời khuyên nào cho tôi không? Đức Ngài đã trả lời:
Thành tựu thực sự nằm ở chỗ buông bỏ, không phải lúc đang nắm giữ. Sinh mệnh thường bám víu vào những thứ mình đang trãi nghiệm. Bám víu là lồng giam linh mệnh, làm ngăn ngại sự trãi nghiệm và học hỏi của linh mệnh, làm trì hoãn hành trình tiến hóa của linh mệnh. Muốn tiến hóa phải buông bỏ, dầu bản chất của nó là đời hay đạo.