Bản chính của cố TS Lê Trung Trực.
Bản chép lại của Viễn Lưu.
LỊCH SỬ LONG HOA ĐẠI ĐẠO
“Ngày 15 tháng 7 niên Bính Thìn (1976), mùa Vu Lan xá tội vong nhân, lịnh Ngọc Đế mười cõi Diêm-phù đều khai mở, cho các linh hồn tội lỗi trở về Hạ Giới lo cuộc bồi công lập đức, kịp thi trường ứng Hội LONG-HOA, trong Tam Cõi đăng đàng hiệp nhứt.
Vẫn biết cơ Trời xoay chuyển, máy Tạo đúng kỳ, cõi Nam-Bang nhằm chốn Trung ương, nơi xuất phát Phật, Tiên, Thần, Thánh. Chọn tam cõi, dẫu Tiên, phàm, ngạ quỉ, súc sanh, cùng các bực chơn tu hiển hách đều cũng phải đem công đức, lấy lẽ Đạo hằng mà khuyến nhủ sanh linh, tạo điều chơn thiện, hầu bái kiến phò tá trào qui, dựng xây đời THƯỢNG NGƯƠN THÁNH ĐỨC. Tùy theo công tội xử phân, luật Tiêu Hà phán xét minh quang, thưởng phạt kẻ công người tội.
Bởi thương đời ô trược, chốn trần gian ngạ quỉ đấm đeo, đường sắc dục danh tài cám dỗ, khiến nhân tâm xao xuyến, lòng tham ái nấu nung, lòng con người quên lẽ Đạo hằng, quên mất chữ nhục tình chi qúi, khinh chê Thần Thánh, ngạo bán người tu . Đức Ngọc Hòang xét sổ dương gian, nghĩ giận bấy dương trần vô đạo, Ngài quyết toan hủy diệt cõi phàm, chấm dứt cho xong .
Cả cung Trời rúng động lòng thương, tội cho Minh Đế hồn kinh khẩn lạy, xin dùm cho dương gian bớt tội, mong cầu Phật pháp siêu linh, độ dương gian qua biễn trầm luân, cơ Tạo Hóa hằng mươi năm khuyến độ . Ngẩm đức hiếu sinh nghỉ lòng, Phật Tổ phán truyền các vị lâm phàm, cho tất cả Phật, Thánh, Tiên, Thần, ba mươi sáu cõi Nhơn Thiên cùng tất cả Diêm phù đều lập đức cứu tội lỗi do đời gieo rắc .
Các linh hồn trần giới siêu thăng, cũng đồng với các Phật, Thánh, Tiên, Thần, xuống miền Hạ-giới, dựng gây nền THÁNH ĐỨC, tạo lập cảnh bình yên, trên nhuần gội ân huệ NGỌC-HƯ, dưới đội ơn mưa móc của PHẬT-VƯƠNG sắc tứ, hầu tạo điều công quả, lấy lòng từ khuyến thiện dương gian, các Trăm Quan Thượng Đẳng Đại Thần cũng phò tá BỬU SƠN KỲ HƯƠNG dựng nghiệp, gom qui nguyên Tam Giáo, cùng hiệp nhất Ngũ chi, lấy lòng nhân Vương Đạo Từ-Bi, lập THÁNH ĐỨC huyền vi khai mở.
Ta thừa sắc lịnh NAM PHƯƠNG PHẬT-TỔ, chốn Lôi-Âm tách gót xuống trần, tâu NGỌC- HÒANG ban bố đức ân, lãnh sắc lịnh Lão lâm phàm trợ tế. Trên thì nhờ các Phật, Thánh, Tiên, Thần tiếp trợ, dưới thì gọi Trăm quan cùng các hàng hiển lộ linh căn, lo cứu tế độ nhân kỳ chót.
Chiếu Thiên-Đình sắc chỉ, LÃO thừa mạng lịnh NGỌCHƯ, tái lâm phàm chiếu diện sỉ nhu xác trẻ tuổi xuống đời chuyển kiếp, lập thành Vương - đạo, khuyến nhủ lê dân.
Nay máy Trời đã chuyển đúng màn, cơ tân diệt phủ trùm thế giới. Bởi thương đời xiết kể, Lão chuyển xác cổ nhân, tại dương trần còn phải ẩn thân, đợi đến lúc biển Đông phụng gáy. Đến chừng ấy xác trẻ khai màn dựng nghiệp, lấy nhơn nghĩa làm đầu, cho kịp chọn nhơn hiền chiếu điệp chuẩn phê, cùng lo cho dân cấp cấp là để dạy lê thứ mau mau tỉnh ngộ, hầu lo phò Thánh-Đức, lập Thượng cổ qui nguyên, cũng nhờ luôn các vị nhu hiền, tiếp Lão dựng cho xong NGỌC-CÁC.
Đến chừng khai màn thưởng phạt, luật Tiêu Hà thơm ngát mùi hương, xử phân cùng ban thưởng Tòa chương, phong thưởng kẻ có công kỳ chót.
Vẫn biết đời ma quỉ chẳng lọt, kẻ không tu ắt trót sầu đau, nhưng thương đời nghĩ cũng ra sao, cũng chuyển xác Nam trào gầy dựng. Trước đem giáo lý BỬU- SƠN bốn chữ, khuyến dương trần học đủ huyền thâm, sửa trau tâm thóat khỏi lưới trần của ma qủi giăng đường đón ngõ, hầu ngày sau lập hội, thoát Tiêu-Hà luật xử tiêu hình, không vị hàng quốc thích hoàng thân, cứ thẳng trị lấy công bằng thưởng phạt. Trên không giăng bủa lưới thiên la, dưới đất mắc cùng địa võng, nào để ai tránh lọt, gắng mà tầm Chơn lý cho xong, để sau ngày dựng Hội HOA-LONG, thóat khỏi tam thập lục nhơn trị tội.
Cõi LONG-HOA xuất thế, hiệp nhất ngũ chi gây tình thương tất cả trần di, gieo rắc nghĩa nhân luân triều mến, không còn hung bạo, chẳng có trầm luân cõi thế,
Tiên tại thế đâu bằng, sáng soi khắp chẳng ngày nào u tối. Gọi người đời tỉnh ngộ mau tầm cơ huyền Ta cùng xác trẻ trần duyên, mở LONG CỘI giáo truyền Đại Đạo. Thừa mạng Trời sắc chỉ, Lão tái kiếp kỳ ba, chuyển xác trần dựng Đại Đạo LONG-HOA, lập Thánh Đức THƯỢNG NGƯƠN cuối kiếp . “
Đức Phật Thầy Tây An
Xuống Điển BÍNH THÌN 1976
KHUYẾN TẦM NẺO THIỆN
“Đêm thanh bóng nguyệt dựa kề
Đài Lan một cảnh thỏa thê non Bồng
Tháng ngày vô sự thong dong
Lan-Thiên một cõi tạc lòng yên vui
Mặc tình thế sự bãi buôi
Bấm tay xem thấy cơ Trời gần bên
Cung Tiên bóng quế bên thềm
Trăng thanh gió mát thang thênh một bầu
Bạn cùng cỏ nội tiêu sầu
Nhởn nhơ muôn thú vui câu thanh nhàn
Chợt nghe máy động can tràng
Biết rằng cơ tạo MINH HOÀNG lộ ngôi
Vuốt râu Ta mở miệng cười
À đời sắp được yên vui thái bình
Nên Ta đâu quản phận mình
Lão nương mây bạc bôn trình Nam-bang
Ứng hầu cùng các Trăm quan
Đại Thần Thượng Đẳng lo toan giáng trần
Cuối Thìn sửa soạn xác thần
Sang Xuân gây dựng cơ quan Tiêu Hà.
Nguyện cùng với Đức Di Đà
Chuyển khai trí huệ xác già Hoa Long
Nào đâu hiểu thấu mặt Rồng
Ẩn mình giữa cảnh trần hồng chờ cơ
Mặc tình thiên hạ ngẩn ngơ
Tay đề mượn bút ra cơ khuyến đời
Dạy trần cho kịp chiều mơi
Để xem Minh-Đế ngôi Trời trị dân
Gẫm nhìn bá tánh dương gian
Lòng Ta càng thấy Phiên Tần khó dung
Cận ngày lai đáo gia trung
An-Giang Phật xuất bóng tùng phủ che
Nhắc ra lòng dạ chát the
Mươi năm nhắc nhở ai nghe đâu là
Nghĩ Ta một tấm thân già
Phong sương mưa nắng chan hòa đâu than
Lê dân khó thấu hiệu danh
Dù tầm biết được Ngọc Thanh là gì
Kể từ thọ giáo Từ Bi
Nội trong sáu khắc tiên tri được trần
Một bầu chơn lý cơ thâm
Nhớ ơn Thầy dạy như trầm xạ duơng
Thọ truyền bốn chữ BỬU-SƠN
Để sau phò tá Minh Quân nối đời
Âu ca vững nghiệp cơ Trời
Lão nương xác Phật ra lời giáo khuyên
An nhàn giữa cảnh Lan-Thiên
Kể từ Ta được đăng Tiên tách trần
Bao năm dạy dỗ xa gần
Lúc già lúc trẻ khuyến trần lo tu
Nghĩ thương bá tánh hiền ngu
Tưởng Ta điên dại nói tu kiếm tiền
Đâu ngờ một bực Khùng Điên
Mà xưa võ cử hiện tiền Nguyễn Đa
Cơ Trời thất quốc xót xa
Bỏ thành nội tách san hà về tây
Cù-Lao-Ba ẩn ít ngày
Chờ cơ phục quốc ra tài hùng anh
Đổi sang danh hiệu Ngọc Thanh
Tránh loài hung bạo nên đành xa chơn
Lên thoàn ghé bến Tà Lơn
Minh-Sư truyền dạy tỉnh cơn hồng trần
Một lòng Đạo cả chuyên cần
Cơ Trời chờ đợi dạy dân tá phò
Đông Tây Nam Bác hát hò
Hết Miên rồi lại quay đò về Nam
Sửa sang Chơn lý cho dân
Dạy đời học đạo tu thân trao mình
Như Ta ai có đương tranh
Mà còn ẩn dạng hiệu danh một thời
Giờ đây Nam Bắc phục hồi
Ấy là đến lúc thế thời Thánh Tiên
Ra tay Ta mở cái then
Khêu lên sáng tỏ ngọn đèn Từ Bi
Ngày xưa Ta dạy cố lỳ
Không nghe cũng mặc ai truy thì tường
Lên đèo xuống ải là thường
Ngày xưa Điên Dại nay đường hùng anh
Xưng danh ngày trước Ngọc Thanh
Nghĩ rằng thiên hạ khó tranh uy quyền
Dạy dân Ta mở xích xiềng
Khuyên đời chớ lắm bạc tiền vong thân
Nghe Ta chọn lấy đường nhân
Sửa Tâm trong sạch luận bàn tục tiên
Cuối màn Ta tách Lan Thiên
Chuyển cơ Tạo Hóa xác hiền hùng ca
Từ đây đến đó đâu xa
Giáp Tý biết rõ xác Ta là gì
Bây giờ ra phú thơ thi
Mùa thu giảng kệ Từ Bi cuối đời
Nghiệm xem cho kỹ mà coi
Để sau khó thấy được lời
Phật gia Cận kề ngày Hội LONG HOA
Nên chi Ta phải xuống mà trần ai
Sấm truyền dạy đã lâu dài
Giờ xem ai kẻ rõ bài Từ Bi
Bày tường đoạn khổ lâm ly
Can qua xứ xứ lạ kỳ Nam Bang
Thây nằm chật đất ngổn ngang
Thu Đông sắp đến nhộn nhàn kể chi
Muốn cho qua cảnh Diêm Trì
Nghe lời Ta dạy tầm truy đường lành
Tuy là một cội ba nhành
Gà nay đã gáy tam canh đúng màn
Nên chi Ta giáng lâm trần
Sửa sang xác trẻ rạng ngần tuổi tên
Ngày sau vững đạt Vương nền
Thập bát chư quốc tuổi tên ứng hầu
Quan thiên Bạch hổ phục cầu
Thanh long ứng mã rồng chầu Thánh quân
Cả kêu bá tánh vạn dân
Nay Ta thừa lịnh lâm trần vớt ai
Kể từ về cảnh Bồng Lai
Chương tòa được lịnh thuyền gay quế chèo
Xác Ta dù chịu tiếng nghèo
Xơ rơ chẳng có lụa treo gấm là
Khác nào ngày trước của Già
Đền đại tột bực vào ra sang giàu
Vì thương lê thứ máu đào
Nên gay chèo quế xuống trao giọng đờn
Xinh tươi một cảnh Tà-lơn
Nay về giáo dạy BỬU-SƠN mấy kỳ
Cuối màn dân ráng đạo nghì
Sửa trau tánh hạnh nghe thì lời răng
Bền tâm học Đạo tu nhân
Ngày sau ắt được Đài lân chứng lòng
Muốn thân được đến HOA LONG
Tâm trần phải sạch tánh trần đừng vương
Vui gì trong cảnh đoạn trường
Nhớ câu thiện niệm Tây phương mới mầu
Tu là sửa lấy dồi trau
Cho lòng ngay thẳng ngày sau được nhờ
Nghe Ta đừng có ngẩn ngơ
Cận rồi Ta mới ra cơ giáo truyền
Ngày nay khêu tỏ ngọn đèn
BỬU-SƠN Long Hội xác hiền hiển huy
Ra đời Tam giáo gom qui
Và lo hiệp nhất Ngũ chi cuối màn
Cả kêu lê thứ liệu toan
Con đường đạo nghĩa MINH-HOÀNG chờ trông
Để khi ba tiếng sấm vang
Trễ chầy e lãnh tai nàn chẵng xuê
Ngày xưa THẦY Sở tớ Tề
Cuối Thìn THẦY tớ cận kề một bên
Ai người bổn đạo chí bền
Hùynh Long lộ vĩ tuổi tên rạng ngần
Lòng lo trăm họ dương trần
Mảng mê danh vị tu nhân chẳng rèn
Đau lòng chỉ có mở then
Mà trong bá tánh đua chen làm gì
Chẳng lo gìn giữ Từ Bi
Bắc Nam một cuộc đạo nghì tương tranh
Kêu dân gắng chí tu hành
Đừng mê hai chữ lợi danh làm gì
Bền câu lục tự đạo nghì
Bao nhiêu khổ não chuyện gì cũng qua
Kể từ xác ở làng Hòa
Ba mươi năm lẻ lòng Già héo khô
Vì chưng có lịnh Nam Mô
Nên đành ẩn dạng chờ cơ thi tài
Nay vì cơ tạo chuyển xoay
Cuối màn Ta phải đáo lai Nam kỳ
Nương thần mở đoạn phú thi
Cho trong trần hạ vậy thì nghe không
Gọi tu há mất bạc đồng
Tu hành đâu phải vào trong am thiền
Cũng như xác trẻ nhu hiền
Không am không cốc chùa chiền, có sai?
Bởi chưng lịnh giữ đất cày
Của đời Nghiêu Thuấn truyền rày giao cho
Bao năm Ta phải hát hò
Ra đi Lục tỉnh lần dò xem dân
Giờ quay trở lại từ thoàn
Thuyền chèo Nam quốc giang san Ta đề
Nào đâu Trời hạ năm Dê
Hết trông nữa nửa biển mê ngút mù
Có lòng đạt chí hiền nhu
Tầm trong lóng đục hiềm thù đừng gây
Đời như móng tợ màng mây
Đua chen cho lắm rã thây không còn
Lời Ta bá tánh chẳng bòn
Di Đà lục tự sắt son sửa mình
Nhớ trào Gia-Nghị triều Minh
Không nương đạo hạnh tự mình nghiệp ghi
Ngày sau há trách Từ Bi
Rằng Ta chẳng dạy lỗi nghì chớ than
Dạy dân dù chịu cơ hàn
Xưa mang tiếng Dại nay hoàn Thánh Tiên
Ngày xưa xưng hiệu là Điên
Ngày nay cuối cuộc Thánh Hiền cố nhân
Dù ai trách Phật xa Thần
Gặp Ta ráng sửa được gần HOA LONG
Thương là thương lấy trần hồng
Bị loài qủi dữ chất chồng tai bay
Lời xưa Ta để nào sai
Nhưng còn thảm khổ hơn nay thật nhiều
Liệu toan hai chữ Trần Điều
Sửa lòng trong sạch đón Nghiêu Thuấn kề
Bảy năm Dũ Lý Ta về
Xác trần gây dựng lại lề Thanh nghiêm
Chọn trang sỉ tử nhu hiền
Chọn người đức độ giải phiền thứ dân
Gắng tầm cho được Hoàng Lân
Về Nam sửa đổi giang san Nam Trào
Khuyên dân chớ có hùng hào
Khuyến đời tâm tánh mau mau liệu lường
Mê danh là cảnh đoạn trường
Sắc tài là chổ oan ương trói mình
Tâm hồn trong sạch khiết tinh
Đón chờ Di Lạc bôn trình Nam Bang
Ta nay vì nỗi dương gian
Vì trong bổn đạo mới toan đáo về
Kêu mời mau thức đừng mê
Để xem một cuộc thảm thê họa sầu
Nếu lòng chí dốc nguyện cầu
Sửa Tâm ngay thẳng được chầu Phật Vương
Năm năm sáu tháng đọan trường
Kể từ niên Ất là đường ranh phân
Bây giờ chẳng nói xa gần
Thiên cơ hé lộ dương trần đâu xa
Xưa chèo thuyền quế hát ca
Hò xang xự xế mình Già bon chen
Nay cùng Tiên Thánh khêu đèn
Lịnh Trời các cõi mở then Đạo mầu
Gần xa bá tánh gắn trau
Tìm đường thiện niệm cho mau bớ trần
Cận ngày trổ mặt kỳ lân
Ắt là xuất hiện Huỳnh Long xa gì
Nếu không lo chữ Từ Bi
Sợ e gió lạnh thây thi hao mòn
Xưa Ta chịu ngậm bồ hòn
Vì chưng Thiên lịnh nên còn ẩn danh
Nay là mở hội Nam Thành
Chọn trang hiền đức lòng lành qui khôi
Lập nên Thượng cổ ngôi Trời
Năm non trổi nhạc vang lời Thánh Tiên
Sửa trau cho được nhu hiền
Bằng không khó xuống từ thuyền A-DI
Chẳng trao lời dạy Đạo nghì
Sợ e sau chẳng còn gì mà lo
Xuống trần nay chẳng hát hò
Sẩy sàng tim kẻ biết đò đạo gia
Ta không bao quản phận già
Chèo thuyền mấy độ bôn ba gọi đời
Khuyên dân chẳng quản chiều mơi
Lục châu chèo quê gây mời bá gia
Hết khùng điên hết trẻ già
Hết thành đến tỉnh xông pha dậm trường
Vì lo mối đạo Tây phương
Phận Ta đâu nại gió sương chan dầm
Ta gay chèo quế mấy lần
Cù-Lao-Ba phải về lần non cao
Lỡ mang danh phận anh hào
Vốn lòng võ cử lại đào vong xa
Cũng vì điên đão san hà
Cũng vì mất Chúa nên Ta phải liều
Một thân giữa cảnh cô liêu
Minh-sư truyền dạy giáo điều BỬU-SƠN
Nội trong sáu khắc giọng đờn
Thiên cơ một mối Tà-lơn ẩn mình
Mặc ai xây lũy đấp đình
Ta chờ có lịnh Thiên-Đình mà thôi
Mến dân khó đứng khôn ngồi
Cũng khoanh tay ngó chịu đời hai năm
Qua cơn sóng bủa đất bằng
Là ngày xác trẻ khai màn thanh nghiêm
Ấy là thời đại Thánh Tiên
Tớ THẦY cứu thế bình yên nhân loài
Mặc tình ai có chê bai
Nằm mong cơ tạo trần ai chuyển mình
Giữ lòng trong sạch quang minh
Đón chờ Chúa Thánh Long Hùynh xuất khai
Từ ngày Ta mở Bồng Lai
Mượn phần xác thịt trẻ trai thôn Hòa
Bởi chưng có lịnh Ngọc Tòa
Đến nay lắm kẻ danh Ta mượn hoài
Làm hư tăm tiếng Bồng-Lai
Nên Ta đau xót mới rày gọi kêu
Hởi dân học Đạo Trần Điều
Chọn cho đúng gốc khỏi tiêu xác hình
Nhớ rằng muốn biết Ngọc Thanh
Phải đâu ai cũng mượn danh của Già
Thương đời ma quỉ lân la
Giao bao khổ thảm chan hòa lụy châu
Vợ chồng con cái rẽ bâu
Quân thần chẳng biết nơi đâu kiếm tầm
Vì đời châu ngọc dễ lầm
Nên dân gặp phải lũ Tần chua ngoa
Một đời một Đạo của Ta
Tiền tài làm chúng quên là đường tu
Mang danh một đấng hiền nhu
Cùng bao cảnh trạng hiềm thù đua tranh
Kẻ thời xưng hiệu Ngọc Thanh
Người xưng PHẬT-TỔ lộng hành qủi ma
Chúa tôi lo định sơn hà
Chớ đâu mượn tiếng cờ Dà xưng hô
Cả kêu bá tánh đừng mơ
Nghe lời tà mị khó dò đường đi
Chí tâm sửa lấy lòng ghi
Mê đường đạo pháp huyền vi khó thành
Giáo câu chơn lý cao thanh
Đừng mê dị tín tương tranh đạo mầu
Giờ chưa chia đủ sắc màu
Giáo tôn cũng mở máu đào tranh đương
Buồn lòng thế sự vấn vương
Âu vì nghiệp quả Hớn đường kỳ ba
Trở lần một cội LONG-HOA
Mà trong tôn giáo chan hòa máu rơi
Ta dù mang sắc lịnh Trời
Khó mong cứu lấy cuộc đời Hạ ngươn
Giờ lo chọn kẻ xạ duơng
Biết tầm đạo chánh trường tồn mà đi
Cận ngày mở án khoa thi
Chọn trang hiền đức phò trì Thánh-Vương
Đâu riêng đưa đón khoảng đường
Nhưng xưa nhẫn nại vì thương thế trần
Đến nay đã mấy mươi năm
Không lo phải chịu trói thân trách gì
Khuyên dân mấy độ Từ Bi
Cho dân tìm kiếm đường đi cho rành
Biết câu ngạn ngữ Ngọc-Thanh
Tại sao chẳng chịu sửa mình cho xong
Mang câu danh lợi đèo bồng
Sắc, tài, lộc, vị, là gông xích xiềng
Hết cùi lở, hết Khùng Điên
Bây giờ chánh đạo HOA-LIÊN mở màn
Nên Ta quyết chí băng ngàn
Gọi dân kỳ chót tầm đàng tu nhân
Lọc lừ sàng sẩy từng phần
Ta e khó lọt Phiên Tần kế sâu
Tưởng câu ái quốc vọng cầu
Một giòng Hoàng tộc Lạc Âu Tiên Rồng
Gọi dân đức độ gieo trồng
Không xa thì cũng đến gần chả sai
Kể từ Ta trở gót hài
Hai năm xem xét trần ai mà sầu
Đói đau khổ ải xiết bao
Ta về trình với Nam Trào Thánh Quân
Cũng vì sàng sẩy chúng dân
Nên đành câm lặng chận ngăn lệ trào
Lòng Ta chí những xốn xao
Thấy dân khó cứu mà đau lòng nầy
Xác trần ai mở đất cày
Thuấn Nghiêu đạo cả đũ đầy lo toan
Thương dân chèo Bát nhã thòan
Cứu dân cuối kiếp thương tan u hoài
Cõi còm thức suốt canh dài
Muốn lo cho chúng nên tài tu nhân
Gẫm xem lê thứ chẳng cần
Nên Ta đau xót cho trần lắm thay
Mơ Tiên hồn vụt muốn bay
Ẩn trong xác trẻ chờ ngày xuất Vương.
NAM-MÔ-A-DI-ĐÀ-PHẬT”
“LONG ẩn Huỳnh danh thế khó tường
HOA tàn Nhật mọc Nguyệt phô trương
ĐẠI Nam nhất thống qui thiên hạ
ĐẠO trổ kỳ tam lập Hớn đường."
“TỪ tâm sửa đổi phận hiền nhu
BI khổ càng cao quả nghiệp tu
HỶ tánh muôn loài yêu mến dạy
XẢ thân cứu hết kẻ tu hành.”
GIÁC MÊ PHÁP KỆ
“Ngọn thu phong gió lai rai thổi
Ngắm Trời cao chạnh nỗi niềm riêng
Thân Già nay hết Khùng Điên
Cơ trường LONG HỘI tình riêng hết rồi
Nay đến lúc Lão ngồi xem xét
Chuyển càn khôn sống chết là đây
Phật Tiên Thần Thánh đã đầy
Lâm phàm trợ thế màn nầy cho xong
Cảnh Tây Trúc thong dong bình lặng
Chốn Lôi Âm hằng vọng mõ kinh
Ngân vang tiếng kệ chày kình
Ôi mùi tục lụy Lão trình tâu qua
Đức PHẬT-TỔ thiết tha thương chúng
Ái lê dân lòng những lo toan
Nghe lời tấu rổi đọan tràng
Cho trong Bồ-tát các hàng hội mau
Chiếu pháp lịnh Bộ Châu Nam Thiện
Cõi trung ương biến chuyển cơ Trời
Cổ kim phượng gáy giao bôi
Thỉnh truyền tất cả mang lời Tây phương
Xuống thệ trước giáo đường Chơn lý
Đem lời lành sắc chỉ dạy dân
Cuối màn khai mở Các lân
Giúp cho MINH-ĐẾ lập đàng yên ngôi
Nghe Phật dạy bồi hồi cảm động
Lòng Từ-bi mong đợi một ngày
Ra cơ hoằng hóa chiều mai
Chờ cho bá tánh hiểu rày Thánh Tiên
Cuối mạt kiếp giáo khuyên kỳ chót
Vớt dân lành khỏi lọt vọng khơi
Gần hai thế kỷ khuyến đời
Trải bao sương nắng nào phôi lòng Già
Vưng sắc lịnh Chương Tòa xuống thế
Lòng Từ-Bi vào bể trầm luân
Chịu bao khổ cảnh lẫy lừng
Hầu đem kẻ thiện thoát vòng Diêm vương
Kể từ lúc tiên vương bắt Phật
Giữ chim muông Nam Quốc lọan ly
Chúa tôi dân chúng sầu bi
Phật Vương Tiên đế lỗi nghì cho xong
Nay hết cảnh gió dông bão tố
Lòng Từ-Bi trần tố bao phen
Ngày nay Ta trỡ khêu đèn
Sẩy sàng vớt kẻ nhân hiền kỳ ba
Cuối mạt kiếp lòng Già đoạn đoạn
Sự mất còn tường hãn là đây
Máy Trời chuyển đúng từng giây
Lão vưng sắc lịnh xuống đây giáo truyền
Đem Đạo cả dạy khuyên lê thứ
Cho kịp kỳ hội đủ Nam-Bang
Chư hầu Thập Bát sửa sang
Lấn ranh Nam địa lòng toan cải Trời
Trước chịu tiếng rao mời Khùng khiệu
Nay trở về luận điệu cổ nhân
Bởi thương bá tánh phàm trần
Không còn xưng hiệu Điên Khùng trước kia
Nay lọc lừa danh bia hậu thế
Cuối kỳ tam nghi lễ triều gia
Lập nền xã tắc LONG HOA
Dựng nền cang kỷ khải ca Nam Thành
Từ niên ẤT đổi canh bạc mới [Ất Mão 1975]
Dân khổ sầu ơi hỡi bao nhiêu
Có người lại cuốn Trần-Điều
Lòng Ta chí những mai chiều sầu lo
Nên quyết chí xuống dò xem thử
Khắp Lục Châu khuyến dụ hiền nhân
Thương đời chịu cảnh phong trần
Lục châu dạo thử đờn cầm Long thiên
Thầy với tớ sơn xuyên tách dậm
Không ngại gì mưa nắng đói no
Một THẦY ba tớ xuống đò
Mở màng hát bản cơ đồ ngửa nghiêng
Lần dấu tạm Long Xuyên ẩn lánh
Xem môn đồ xa lánh đạo nhiều
Lắm người cuốn cất Trần Điều
Lòng Ta đây cũng ít nhiều khổ tâm
Ấy là ánh trăm năm chẳng lợt
Nay vì loài quỉ quái hung hăng
Cho nên muốn dứt đạo hằng
Nên chi Ta phải mở đàng giáo khuyên
Lão giả dạng xin tiền chợ búa
Thấy dân lành hằng bữa xôn xao
Tụm năm tụm bảy bàn nhau
Rằng đời ma quỉ THẦY đâu chẳng về
Lòng từ ái giác mê cho chúng
Thấy ăn xin lòng những chua cay
Có người thiện niệm bằng nay
Ta cho biết được là THẦY giáng lâm
Chúng nhìn lại tất lòng kinh khủng
Mới nơi đây sao lại đi đâu
Nhìn quanh kiếm kẻ sồng nâu
Dể gì biết được lòng Già sầu nua
Thấy bá tánh thắng thua tranh giựt
Bậc Từ Bi đà dứt lòng phiền
Giã từ nơi chốn Long Xuyên
Thuyền loan trực chỉ đến miền Hòa thôn
Đến nơi đây xóm làng heo hóc
Cảnh tiêu điều Ta khóc thương tâm
Giả làm cùi lở âm thầm
Vào nơi Thánh địa Tổ-Đình viếng an
Bước vào cảnh đoạn tràng tấc dạ
Chưa đến cơ tất cả khó tìm
Nay thì đến lúc sơn xuyên [sơn xuyên = sơn hà]
Lòng Ta hiển hiện Hà Tiên cuối màn
Chốn Tổ-đình TÂY-AN giả dại
Tìm người thân nghĩ lại bãi buôi
Về đây dạ những bùi ngùi
Thương tình bổn đạo đâu vui não phiền
Trải mưa nắng giáo truyền lý đạo
Giờ tìm về Tôn giáo khổ sầu
Ôi đời một cảnh đoạn cầu
Giả từ Hòa-Hảo thuyền mau quay về
Đến Rạch giác giác mê cho chúng
Ra chợ đời thử những kẻ buôn
Có người trầu thuốc luôn tuồng
Hỏi chơi nó mắng lòng buồn làm sao
Vì Ta giả kẻ áo màu
Chừng dòm thấy Lão dài râu kinh hồn
Nhưng thương chúng gọi chơn tu niệm
Tỉnh tâm trần chiêm nghiệm lấy lòng
Lạt chay đễ đến HOA LONG
Tớ THẦY dung ruỗi bướm loan trở kỳ
Về Sài trấn sầu bi tất dạ
Xác trẻ thơ còn lạ gì đâu
Tuy thân phàm tục dãi dầu
Hồn thiên của Phật Nam lầu giáo dân
Nay đến cuộc non Tần vang chuyển
GIẢNG MÙA THU là hiện uy linh
Chẳng còn khai giảng kệ kinh
Chỉ đem lý Đạo bố kình nhủ khuyên
Hỡi bá tánh ưu phiền dứt bỏ
Nẻo luân hồi là khổ nhiều bề
Đừng nên danh vọng đấm mê
Ắt sa vào chốn phù đề Diêm cung
Dạy cho chúng Bóng Tùng khởi lộ
Cảnh Trung Ương sắp trổ Huỳnh-long
Phụng hoàng đáp xuống bể Đông
Là ngày xác trẻ Đức Ông khai màn
Khuyên lê thứ tâm an lòng tịnh
Khổ với sầu đừng bịn rịn chi
Chí tâm nguyện với Từ-Bi
Bao nhiêu khổ thảm chuyện gì cũng qua
Lời Ta dạy gắng mà khuyên nhủ
Cùng gia đình con cháu lo toan
Tách xa nơi chốn bạc vàng
Đắm mê danh lợi ngổn ngan lòng sầu
Khó tránh khỏi âu sầu nẽo khổ
Nếu không tầm cho rõ đường nhân
Dạy đời rõ biết Các lân
Ta đây cay đắng có cần ở đâu
Chỉ mong chúng dừng sầu bớt tủi
Nghe lời Già mà phủi nỗi lo
Bền lòng niệm lấy bến bờ
TÂY-AN sau thóat ngục hồ thế gian
Nhắc bổn đạo thi tràng đã đến
Lão về đây dung bén cội Tùng
Sang Xuân tận đến gia trung
Nhớ lời Ta nhắc Mặc-Dưng khó tồn
Nay THẦY khuyên BỬU-SƠN đạo gốc
Nghe lời Già lừa lọc nơi tâm
Để sau thoát biển luân trầm
Ngục hình tại thế âm thầm xử phân
Cảnh HOA-LIÊN Phiên Tần đồ sự
Chốn Nhà Bàng sắc tứ hùng anh
Khắp nơi máu chảy luân thành
Mở dây sấm động tan tành Thất Sơn
Lòng Từ-Bi nguồn cơn giáo hóa
Khuyên dương trần tất cả lo toan
Lời THẦY gắng chí Tây Phương
Đạo lành ắt hưởng Tòa vàng chứng minh
Đã một lần hy sinh vì Đạo
Nay xác trần của Lão khai nguyên
Hớn đàng dựng bản HOA-LIÊN
Đài Cao kêu gọi hồn thiên nhân lòai
Mau tỉnh giấc nghe bài kệ phú
Để sau phò Giáo-Chủ Long-hoa
Cuối màn có Chúa có Cha
Kỷ cương xã tắc LONG-HOA hiện tiền
Đến cuối màn Hà tiên khởi trổ
Sang Tỵ niên khai mở Chơn Quân
Chuyển xây binh lửa lẫy lừng
Để cho Chơn Chúa Minh Quân lại trần
Chuyển máy tạo cầm cân thưởng phạt
Xác trẻ Ta khai mạc kỷ nguyên
Dựng xây Thượng cổ HOA-LIÊN
Đem câu Đại Đạo qui nguyên Nam Trào
Cơ huyền tỏ lời trao thi vị
Ta nhường lời cho vị Bạch-Vân
Khai câu thơ phú huyền thâm
Thiên cơ lộ cảnh Đài lân của THẦY
Tá phò vương kỳ nầy đủ cả
BỬU-SƠN-KỲ đều đã chuyển phê
Lâm phàm trợ tế trở về
Dựng xây Nam Quốc danh đề LONG-HOA
THẦY tỏ lộ câu ca huyền bí
Gốc Minh Quân vốn thị HÀM-NGHI
Hiệu danh ƯNG-LỊCH ai bì
Chuyển thân nhũ kẻ trần di xuống phàm
Lời Lão đây đừng bàn luận phiếm
Rằng vua ta tuổi hiện bao nhiêu
Hay là Nguyễn tộc ít nhiều
Sai ngoa ắt phải đọa tiêu kỳ nầy
Khuyên bá tánh Rồng Mây đến hội
Giác cho dân biết cội LONG-HOA
Pháp môn dạy đã hằng hà
Nay qui nhất thống Ma Ha cuối màn
Lời khuyên chúng hành tàng Đạo cả
Nhắc anh tài hãy xả thân sinh
Chớ ham lầu các miễu đình
Bỏ quên lý đạo nhân sinh của THẦY
Hằng bao năm chẳng khuây dạ ngọc
Dạy rất nhiều khổ nhọc đâu than
Xác xưa cũng ở dương trần
Làm sao vĩnh cửu mà mong gạt đời
Thấy bổn đạo mượn lời kinh kệ
Làm nhiều điều chẳng kể đến
Ta Cội lành bị lũ quỉ ma
Vì mê danh vị tạo xa, lầu đài
Đem lý chánh Bồng Lai gạt gẫm
Lấy giáo điều sâu đậm Từ-Bi
Làm cho mối đạo A-DI
Vì đời phải chịu loạn ly tan tành
Âu cũng bởi cội nhành chẳng nhớ
Gội nhuần ân Thánh Chúa Minh Quân
Tạo nên sát nghiệp lẫy lừng
Cao ra quân trước, Thích cũng theo sau
Đến một cuộc máu đào chuyển động
THẦY kêu dân hãy ráng trì tâm
Tìm tu một cách âm thầm
Là dò tánh hạnh nơi tâm cho bền
Cảnh Tây Trước lập nền Thượng cổ
Đức NGỌC-HÒANG gốc trổ lưu ly
Cùng cung PHẬT MẨU DIÊU TRÌ
Đều cho Tiên nữ hạ thì trần gian
Cứu sanh chúng cuối màn thương xót
Chẳng để hiền phải lọt ngoài khơi
Đây lời của Phật hay Trời
Tùy dân nghiệm lấy lẽ lời của Ta
Chừng chúng thấy Long Tòa hiển hiện
Trên mây cao nhạc hiển tiêu thiều
Trổi ca khắp cả Linh Tiêu
Mừng chơn Thánh Chúa nơi Triều trị dân
Ta nhắc nhở để tìm lý chánh
Biết cơ thâm nghiệm kỷ con đường
Nơi nào cũng đến Tây Phương
Chẳng riêng là Đạo BỬU SƠN của THẦY
Nhớ lời TA tâm rày sửa đổi
Đạo thương Đời chớ vội phân chia
Chỉ còn một buổi được về
CAO, HÒA, THIÊN, PHẬT, chớ hề tách ra
Phải hiệp lại một nhà đạo đức
Mau mau tầm hầu dứt tranh đua
Đến màn có Chúa có Vua
Mà còn quyền bính hơn thua tiêu hồn
Ôi một cuộc Thất sơn dấy động
Lẽ thì THẦY chỉ tất từng non
Nơi nào chứa đựng lầu son
Ngặt quyền dạy ấy Bạch-Vân sĩ hiền
Nên Lão chỉ nhắc riêng đường đạo
Chớ phân chia hạnh giáo Đại Từ
Nghe Ta tầm kiếm vàng mười
Coi chừng sơn phết trong thời mục lâu
THẦY từng dạy nguyện cầu gốc cũ
Nay đâm chồi gọi đủ lớp màn
Đâu riêng danh hiệu TÂY-AN
Ngàn muôn Phật Thánh Trăm quan đều về
Là những vị dựa kề Lân các
Lo ngôi Trời thưởng phạt công minh
Không còn hết cảnh ngục hình
Diêm phù cũng trở bôn trình lập công
Bồi đức huệ cho xong cuối kiếp
Để hồn linh được kịp LONG HUÊ
Cửu Trùng đức độ chuẩn phê
Gây câu hòa ái một bề chờ mong
Hội tất cả cộng đồng Tiên Phật
Cùng phàm nhân với các oan hồn
Đều về hội hợp Thất sơn
Lo toan giúp độ dương trần màn ni
Nhắc lê thứ tầm truy lý diệu
Lời THẦY phân học hiểu cho thông
Giác mê chánh pháp chớ lầm
Như lời Tâm kệ ít giòng nhủ khuyên
Gọi chúng sinh tình riêng mấy tháng
Ánh Tiêu Hà tỏ rạng huyền linh
Chờ cho Bạch Sĩ Tiên Sinh
Luật Trời ban bố lòng kinh bạo tàn
Thương xác trẻ ngổn ngang trăm mối
Bị loài yêu làm bạo mấy phen
Cửu Thiên còn dấu tại dinh
Nay đà mãn hạn phép linh ban rày
Cơn xuất xứ anh tài tuổi trẻ
Trí siêu linh mấy kẻ tường thông
Gặp loài quỉ dữ mặc lòng
Nhuần ân Kim Mẫu Thiên Công thoát nàn
Ấy lời giải bao năm cho hiểu
Câu truyền xưa luận điệu biết ai
Bây giờ xuất hiện trẻ trai
Cùng dòng Hùynh tộc Bồng lai định phần
Cơ Tạo hóa hồn phân trăm xác
Nay đúng màn chỉ một mà thôi
Ngày xưa THẦY đã để lời
Xác hồn phải giữ trọn đời chẳng xuê
Mặc bá tánh khen chê châm biếm
Lũ quỉ ma hiển hiện xưng hô
Dù xưng cho đến đức Vua
Mượn danh DI-LẠC hàm hồ hồn tiêu
Lời THẦY phán ít nhiều hãy ráng
Các linh căn đến hạn phải lo
Cùng TA xây dựng bến bờ
Gọi Chư Thần hết xuống đò Thất Sơn
Cùng với Lão xạ duơng cứu độ
Kẻ hiền lành qua khổ mê tân
Nhớ lời khuyến dạy Hoàng Ân
Ngày sau được hưởng Các Lân điện đền
Cảnh Tây Trúc lòng bền tâm nguyện
Tại trần gian khai diễn hùng binh
Nhớ câu chơn phép siêu sinh
Không tranh quyền tước lòng tinh khiết tường
Đến lập hội phô trương đức hạnh
Ấy là nền Chúa Thánh tôi hiền
Trên Vua chánh vị Cửu Thiên
Dưới tôi lương đống dân hiền vui tươi
Lời THẦY phán muôn đời có một
Đây là màn sau rốt chẳng sai
Bây giờ hành trật mãi mai
Muôn năm khó thấy Hội nầy nữa đâu
Chốn Kim Giai Sơn Đầu hiển hách
Tại hồng trần chẳng cách xa xôi
Thành lòng một cõi gần thôi
Không thành muôn kiếp ngôi Trời khó mong
Lệnh Ngọc Khuyết Huỳnh Long lộ vĩ
Thánh vi Vương Bạch-Sĩ Thần Tiên
Cổ Am truyền sấm HOA LIÊN
Càn khôn cửu cửu y nguyên Tân Triều
Gọi bá tánh Lam kiều gắn đến
Lão kỳ nầy vun bén giống lành
Tớ THẦY thức trắng năm canh
Ra bài kệ phú Nam Thành cuối Thu
Để khuyến chúng đường tu cải sửa
Từ bao lâu hằng bữa lệch xa
Cũng vì danh vọng phù hoa
Tiền tài lộc vị phân ra trăm hình
Làm Đạo cả nghiêng chinh sụp đổ
Bởi vì danh máu đổ Giáo tôn
Kêu dân mau tỉnh tâm hồn
Nghe lời TA dạy sống còn ngày sau
Hợp thành một đường vào Chơn lý
Đừng phân chia vị kỷ đạo nhà
Đạo chung tất cả Ta bà
Chớ không phân rẽ Đạo ta Đạo này
Chính vì thế hằng ngày tranh chấp
Gieo nỗi sầu cho Phật Thánh Tiên
Từ khi TA dạy HOA-LIÊN
Đạo là hợp nhất Phật Tiên Thánh Thần
Kẻ mượn đạo đương phân danh lợi
Người lấy tu nhân ngởi gạt dân
Thương là thương bấy dương trần
Vì tin Trời Phật tâm thần lao đao
Nhớ linh xưa THẦY vào Sơn Thất
Gặp MINH-VƯƠNG qui Phật hành y
Đề sau lập cổ kịp kỳ
Cứu dân thoát cảnh lâm ly não nề
Thương Minh Đế chẳng nề cực khổ
Tấm thân Già báo bổ Hòang ân
Hết về nơi chốn Tòng Sơn
Cận ngày lại đáo Hòa Thôn khuyến trần
Trải bao năm tấm thân còm cõi
Hết già nua lại trổi về non
Trở vế núi Tượng thon von
Bổn Sư là hiệu khai môn giáo đời
Khắp lê thứ tầm tòi lý đạo
Nghe TA về cầu đạo Tượng sơn
Dốc lòng tìm gốc BỬU-SƠN
Chuyển khai xác Phật Tà lơn hiệu Trùm
Dùng đèn sáp khai tôn lập phái
Tuy xác Mên hồn Phật TÂY-AN
Giáo đời nhiều nỗi gian nan
Sau là Sư Vãi dong thoàn bán khoai
Khắp Vĩnh tế trần ai tỉnh trí
Gọi người hiền dạy kỹ từng câu
Giảng Kinh mười một đọan cầu
Nói cho bá tánh hết sầu đến vui
Nhắc bổn đạo tới lui SƠN-BỬU
Đạo của THẦY xuất đủ Tây phương
Bán Khoai Sư Vãi đọan trường
Giảng cho nhà thiện tên Hương sư Vàng
Qua truông khổ lớp màn thay đổi
Đến Hòa Thôn vội trổi giọng đàn
Năm giây nắn phiếm Tây an
So đường tuyết vũ khoa tràng Khổng-Minh
Nhắc tích cũ Láng Linh sầu khổ
Lòng thương dân khắp chỗ đeo sầu
Nên THẦY viết lại ít câu
Cho trong bổn đạo gắng trau sửa mình
Giác cho chúng mối tình vạn loại
Cùng thương yêu hòa ái hiệp chung
Đễ sau được tựa bóng tùng
Thoát cơn tai biến chập chùng tới đây
Thuyền Bát Nhã TA khai Pháp giáo
Gọi cho đời nền đạo Hoa Long
Hát hò mấy dạo trần hồng
Nhắc cùng lê thứ Đại Đồng lo toan
Nhớ giữ phận đến màn đến lớp
Đừng phân chia hãy hợp cùng nhau
Lo tròn Thánh đạo Nam Trào
Chớ nên nản chí khó vào LONG-HOA
Lời LÃO dạy ta bà chẳng xót
Từng câu thi đã trót kỳ tam
Chẳng nghe lời nhủ TÂY-AN
E trong bá tánh khó toàn thây thi
Nay nghiệt long chuẩn tri nổi sóng
Thử xem đời còn mộng hay mơ
Phần TA mở chữ huyền cơ
Thương dân còn lắm hững hờ đường tu
Trước trạng huống ngụt mù vợi vợi
Trông người hiền trở lại đạo lành
Dù TA một bực Nam Thành
Cũng về khuyến đạo tu hành nhắc dân
Nhìn cuộc thế năm bằng ít ỏi
Thấy trần ai mong mỏi Phật Tiên
Nên TA quyết mở đạo thiền
Cho phần xác trẻ HOA LIÊN dựng đời
Nay nhầm lúc cơ Trời hé lộ
Nên THẦY về dạy dỗ môn đồ
Nhớ TA đừng có ngẩn ngơ
Rán tu sẽ đến bến bờ thần thông
THẦY hoằng khai Đại-Đồng Chơn-lý
Đạo SƠN-BỬU mở vị KỲ HƯƠNG
TA thừa mạng lịnh Tây phương
Sửa phần xác trẻ Hớn đường cho xong
Đợi cuối Thìn Kim long lộ vĩ
Xác trần duyên khai kỷ nguyên tu
Dạy khuyên dân học chữ nhu
Cùng là chiếm bản một đời an vui
Lời TA chớ khá bãi buôi
Vãng lai Bửu Ngọc cơ Trời khuyên răng
Ít câu Lão nhắn thứ dân
Ta về giáo độ dương trần cuối năm
Hết Thìn sang Tỵ sấm vang
Phật Tiên hiển lộ xác phàm xuất khai
Minh Quân lương Tể trổ hài
Nói cho bổn đạo chiều mai tỏ tường.
NAM MÔ BỔN-SƯ THÍCH-CA MÂU-NI PHẬT.”
“BỬU SÔNG [HÀ] thanh tịnh kiến Tiên bang
SƠN xuất Hùynh danh hiển lộ phang
KỲ thuyết qui ngươn cùng hiệp nhứt
HƯƠNG trung QUỐC thể dựng Trường An.”
“BẠCH NGỌC qui khối hiệp một bầu
SĨ minh giáo chúng nhữ Nam lầu
TIÊN khai ĐẠO CẢ vầy Long Hội
SANH thế phương Nam đắc lộ cầu.”
“NAM bang nhất sĩ hiệp anh hùng
QUỐC độ Huỳnh Tông đắc cửu trùng
CÔNG lý tiêu HÀ qui nhất thống
KHANH thông đạo cả hợp trùng HƯNG.”
TIÊU HÀ DẪN LUẬT
“Máy Tạo hóa chuyển xoay đúng lúc
Mùa Vu lan chấm dứt cõi trần
Năm năm sáu tháng cơ hàn
Ấy là Thiên định sẩy sàng vớt dân
Khai diễn hội Long Vân tại thế
Của Minh Hòang nghi lễ triều gia
Triều đình Nam Quốc khải ca
Kể từ Tân Dậu Giáp qua Tý tròn
Đây đến đó vạn lần tai ách
Khắp nhơn loài Ta vạch con đường
Để cho kẻ trí Nam Phương
Biết tìm lý chánh phò Vương Minh Hoàng
Từ tách dậm băng ngàn ẩn sĩ
Cảnh Cổ Am thiên lý số nan
Một bài sấm ký sửa sang
Dễ cho thế sự liệu toan thế nào
Xuất thi tập bắt cầu thệ nguyện
Cho anh hùng ai biện luận xem
Tầm sao cho đúng Vương nền
Lê, Trần, Huỳnh, Lý tuổi tên thử tìm
Nay một cuộc gió nghiêng Đại Đạo
Rắn núp hang chồn cáo nguẩy đuôi
Ai người trí huệ thì coi
Xem tường để thấu cuộc đời kỳ tam
Thu phân diễn Cỗ Am héo hắt
Xuân đầu niên gió thét gào mây
Ngẩng đầu xà táp ngựa quay
Giáo tôn tranh chấp Kim giai rung Trời
Rung từ Bắc sang Trời Nam địa
Rung Tây âu há bịa làm chi
Năm châu khởi cuộc sầu bi
Chân Dê móng nhọn khối nguy anh hùng
Nói cho biết chập chùng sấm dậy
Sông Bảo giang bãi bãi y nguyên
Qui khôi chiến địa xích xiềng
Từ cù lao kết của Miên, Cái Vừng
Cảnh Tiền giang lẫy lừng oai dũng
Xứ Trung-ương biến chứng Tây-đô
Sài-côn là chốn mã mồ
Chôn phường tặc tử rợ Hồ chỉnh ghê
Ôi một móng chân Dê tiêu tán
Luận anh hùng mua bán danh thơm
Nay thì thiết lộ đã xong
Thời kỳ phụng xuống bể Đông tới rồi
Khỉ nhăn mặt đứng ngồi khó bước
Khỉ khỉ đàn xuất lược binh muôn
Trí tâm xem thấy mới tường
Sửa mình để đón Minh Vương xây đời
Nhắc thuở trước một lời Nguyễn tộc
Trịnh phân chia lừa lọc Nam Bang
Hỏi TA, TA chỉ một đàng
Hoành-Sơn Nhất Đái dậm ngàn dung thân
Lời sấm đã tương phân chánh diện
Trí cơ mầu cho hiểu khiết tường
Anh hùng trong cảnh nhiễu nhương
Nhớ lời TA chỉ ẩn dương cuối Thìn
Đa khuyển phệ gập ghình Chó sủa
Giống Tộc Hoàng lưới bủa muôn nơi
Chữ Nhân là chữ cao vơi
Gieo nhân tất cả nơi nơi phục tùng
Chẳng chinh chiến ngựa dung ruỗi cỡi
Không giáo gươm mà đuổi được yên
Thái bình xưng hiệu Nguyên niên
Dựng xây Nam Quốc muôn niên an hòa
Đây là chút lòng TA tỏ lộ
Nhắc ai người biết rõ thời truy
Tầm ra đường hướng mà qui
Nhánh lành phò tá kịp kỳ LONG-HOA
Đến thời đại của TA trổ mặt
Lịnh Quân Vương viết bảng Tiêu Hà
Xử phân khắp cõi Ta bà
Không riêng Thần Thánh hay ma với phàm
Hễ có tội liệu toan lập đức
Bố thí công chấm dứt tà tâm
Đây là màn xử huyền thâm
Thưởng ban minh chánh ngay đàng chẳng tư
Không riêng vị chân tu quốc thích
Luận tội công để tính so xem
Một câu phân xử chẳng lem
Bởi thời Minh Chúa mở then Từ Hòa
Lòng thương mến thiết tha nhắn nhủ
Gọi thần dân mong đủ tánh nhân
Để sau hiệp lại một đàng
Đổi phân Thập Bát Chư bang tranh hùng
Luận kim cổ các hàng Thượng Đẳng
Điển tam thinh ắt hẳn tỏ phân
Từ Tiên chánh đến Thánh Thần
Cùng trong thưởng phạt một nền qui nguyên
Đến dương thế người hiền kẻ bạo
Trong sổ xanh Tôn giáo nan truy
Luận bàn công khó tu trì
Hay cầu nguyện ánh A-DI giúp đời
Xử kẻ bạo kéo lôi dương thế
Vào vòng tranh đủ kẻ tà tinh
Hiền nhơn chơn tánh quang minh
Lựa trong nam nữ nhu mi hiền nhơn
Tiêu Hà luật đâu phân hèn khó
Hay sang giàu của bỏ bằng non
Không phân tục thế phàm nhơn
Cùng là Tiên Thánh Chư sơn với Thần
Hễ có công thưởng ban chẳng lệch
Tạo điều hung đến chết cũng không
Qua truông luật xử thật lòng
Khó ai thoát lưới Thiên công bao giờ
TA phân tách lời thơ chỉ bảo
Phải tầm đường thiện giáo mà đi
Làm nên một đấng tu mi
Hiền nhân đến cuộc ai bì so hơn
Đã cận Hội Đầu Sơn có vĩ
Chốn Bạch Vân tái kỷ LONG-HOA
Thừa vưng DI-LẠC chương tòa
Phân rành mọi nẻo thuận hòa dưới trên
Từ Tôn giáo xây nền trược thế
Đến ngoài đời ai kẻ lo toan
Không riêng tại chốn Nam Bang
Mà luôn khắp cả thế gian một bầu
Lập Thượng cổ Công Hầu Khanh Tướng
Qui khôi đời là hướng người xưa
Kêu dân mau ráng lọc lừa
Để sau khỏi cảnh giầy bừa thây thi
Cả thế giới cũng kỳ một lược
Chẳng riêng gì từng nước từng nơi
Xử phân là lịnh của Trời
Khắp trong Vũ trụ đôi nơi một lần
Xử cuộc cuối thế nhân gắn chí
Không còn đâu hú hí vui tươi
Tiêu Hà Dân Luật đạo đời
Thiên công định phận đã rồi chẳng sai
Nếu kỳ nầy không rày sửa đổi
Gặp Tiêu Hà khó nỗi an tâm
Một lần muôn cả ngàn năm
Cũng không còn cảnh xử phân thế nầy
Lập công đức tài bồi lo liệu
Cuối kỳ tam gắng hiểu lời TA
Thừa vưng sắc lịnh LONG HOA
Phật Vương DI-LẠC chương tòa bố ban
Phân cho rõ nẻo đường tà chánh
Từ lâu nay lập hạnh sửa trau
Nên sanh một đấng anh hào
Hay hiền nhơn cũng được vào hội thi
Lo cho kịp đến kỳ Gà gáy
Kiến Phật Vương vạn đại yên vui
Ba năm nhường lại ngôi Trời
Cho Ngài Minh Đế trị đời bình yên
Đây đến đó giáng miền dương thế
DI-LẠC VƯƠNG xuống bể trần ai
Giáo khuyên kêu gọi anh tài
Luận xem thiên hạ qui lai Nam triều
Hãy sửa soạn ít nhiều tư tưởng
Cho sạch trong để hướng Long xa
Bền lòng học được Ma-Ha
Thân phàm trong sạch đón mà Phật Vương
Đức DI-LẠC tạm đường giáo độ
Cội LONG HOA ban bố đức ân
Muôn năm một cảnh Đài lân
Nam Bang Phật lộ huyền thâm gội nhuần
Không lo liệu tầm đàng diệu lý
Học chánh chơn, ắt bị máu tuông
Tiêu Hà nền tảng kỷ cương
Hiền hung phán xét chung đường tội công
Đức DI-LẠC HOA LONG giá ngự
Minh cảnh đài hiệp đủ các ngôi
Tam thiên thế giới lịnh Trời
Công bằng thưởng phạt cuối đời Hạ nguơn
Bởi thương mến trần dương tai ách
Nạn binh đao TA mách đôi câu
Sửa tâm giữ đạo sồng nâu
Chỉ đường tội phước rán âu sửa lòng
Tội thứ nhứt bất trung cùng Chúa
Phản bội THẦY gom của bá gia
Một loài phản chúa bội cha
Tam bang trào điển xét ra ngục hình
Ấy bất trung bất hiếu nghĩa tình
Đầu rơi khó nổi siêu sinh kỳ nầy
Tội thứ hai ỷ tài lộc vị
Có của tiền ích kỷ hại nhân
Giàu sang chẳng biết mến dân
Đem đồ đút lót hại dần hiền nhu
Kẻ làm quan chẳng từ ác bạo
Ham lộc tài quên đạo chi dân
Không làm sáng tỏ tội ân
Hùa theo nịnh bợ lệch cân luật Trời
Gẫm tội ấy khó thời tha thứ
Vào cối xay gồm đủ hạng người
Máu me kinh khiếp thương ôi
Nghĩ thương suốt kiếp khó hồi thế gian
Tội thứ ba là hàng hung bạo
Phận gia đình hạnh giáo bất nghiêm
Làm cha chẳng dạy con hiền
Buông lung tánh hạnh tư riêng phan rành
Trong huynh đệ cứ tranh quyền lợi
Không thuận hòa nhân ngởi lo toan
Vì ham chung đỉnh bạc vàng
Không tình ruột thịt quên đàng nghĩa ân
Nghĩ một lũ làm con bất hiếu
Ghê một loài anh phụ bất minh
Làm em chẳng nghĩ bố kình
Hại người hiền đức ngục hình khó tha
Trước chặt hết tay chơn hành tội
Khoét đôi ngươi kéo lưỡi dài ra
Cột đồng lửa cháy sáng lòa
Trói vào hồn phách tiêu ra tro tàn
Khó trở lại vào màn Ngươn thượng
Tiêu xác rồi hồn phưởng khó yên
Bụi tro hết lẽ chẳng kiên
Cha anh thủ túc triền miên đọa đày
Tội thứ tư đắm say tửu sắc
Đạo vợ chồng chẳng chặt đồng tâm
Tạo điều hoa nguyệt mê lầm
Gian dâm tình ngoại lừa thầm nghĩa ân
Dụ dỗ gái đưa lần tội ác
Gạt người hiền tạo tác nghiệp duyên
Có chồng mà chẳng chính chuyên
Luân thường bại họai tình riêng mê đời
Những tội ấy phân đôi xác thể
Dùng đôi tre cong bẻ gần nhau
Hai chân buộc lấy ngọn vào
Buông ra thể xác máu đào phân hai
Đem thây xuống trâu giầy ngựa xé
Bỏ vạc dầu hồn lẹ tiêu tro
Muôn năm khó trở đến bờ
Lỗi gây tình nghiệp ránh lo sửa mình
Tội thứ năm ngục hình lửa đỏ
Thiêu bạo hung đón giớ trỡ cơ
Giựt đồ cướp của gạt lừa
Tạo gieo khổ ải sớm trưa cho trần
Giàu trên khổ không cần nghĩ ngợi
Lừa dối đời đem lợi cho mình
Khổ ai thì cứ mặc tình
Miễn sao mình được cho mình giàu sang
Đốt lửa đỏ muôn ngàn nóng siết
Bỏ vào lò cho biết thế nào
Tiêu ra tro bụi mau mau
Khó mong tái kiếp mà vào LONG-HOA
Tội thứ sáu ba hoa láo khoét
Bùng lưỡi môi thọc mét đôi bên
Tạo điều hềm khích tuổi tên
Dùng lời lấy đạo kiếm tiền nuôi thân
Làm cung cách gạt dân lừa dối
Miệng lưỡi môi đưa đẩy ngọt ngào
Làm điều mị dối càng cao
Tội kia moi lấy gan bào phế tim
Mổ banh bụng ruột gan móc hết
Cho thú cầm rắn rết rỉa ăn
Còn chi là một thấm thân
Vạc dầu hồn xác tro than tiêu hình
Tội thứ bảy lừa tình gái trẻ
Dùng ngọt bùi gạt kẻ hiền nhơn
Giảng kinh kệ phú làm bằng
Gieo bao nghiệp chướng vinh thân sang giàu
Thêm những kẻ sắc màu dối thế
Lấy giáo điều lặng lẽ mưu toan
Gây bao óan chạ giáo tôn
Làm cho điên đảo Đạo chơn lý mầu
Gẫm tội ấy đồng thau nấu chảy
Đo miệng mồm bắt phải nuốt vô
Phân thây bốn ngựa trói gô
Tay chân lôi kéo tam đồ hồn tiêu
Tội thứ tám thốt điều bạo ngược
Đạo vợ chồng lấn lướt hung hăng
Bất trung, bất hiếu, bất nhân
Cùng phường bất nghĩa hiếp đàng thế cô
Ỷ khỏe mạnh hàm hồ lấn lướt
Dùng bạo quyền dấn bước xâm lăng
Một phường con giặc tôi loàn
Bỏ hầm rắn độc thú cầm xé thây
Còn hồn phách đọa đày đói lạnh
Ngục phong đô tiêu tánh tro than
Khó mong trở lại thế gian
Muôn năm phải chịu hồn oan xác hình
Tội thứ chín ỷ mình lanh lợi
Mắng chưởi người đào bới ông cha
Lường cân tráo đấu non già
Cùng loài quan tước cung tra vòi tiền
Lũ đàn điếm nghiện ghiền hút sách
Đàn gái tơ tạo cách phá thai
Mụ đồ chông nhọn ngòi dài
Quăng vào núi lửa tiêu ngay xác hồn
Tội thứ mười giáo tôn gây rối
Dùng kệ kinh tạo mối hiềm nghi
Gạt đời cho lỗi đạo nghì
Tạo trường sát kiếp loạn ly dân tình
Xét tội ấy ngục hình đày đọa
Từ linh hồn chí cả xác thân
Đem ra tam pháp xử phân
Cưa hai đầu cổ đến chân đoạn lìa
Đem vào cối xoay nghiền thi thể
Dắt linh hồn trói ké máu rơi
Hành hình đói lạnh ngàn đời
Khó mong siêu thóat về nơi dương trần
Tội mười một kêu Thần gọi Thánh
Biếm khinh chê đạo hạnh nhà thiền
Khi người nhạo bán Phật Tiên
Tạo mầm chia rẽ người hiền học tu
Lời khích của kẻ tu giả dối
Tạo tranh phân lọan rối nhân tâm
Xưng hô Thần Thánh lừa dân
Ngữ ngôn bừa bãi không phân chánh tà
Thân tội lỗi đốt nhà cướp của
Giết hại người bán Chúa bội
Thầy Bẻ răng cắt lưỡi lóc thây
Trói vào cột lửa cối xoay thân mình
Máu tuông đổ hồn linh đày đọa
Nhốt thiết lung suốt cả muôn đời
Xác hồn tro bụi thương ôi
Khó mong trở lại kiếp người trần gian
Giải mười một con đường tội phước
Cho nhân lòai biết được sửa trau
Một khi khai mở Nam Trào
Bồi công lập đức mau mau tu trì
Trường Đại-Đạo Từ-Bi réo gọi
Hiệp lo toan trở lại nẻo nhân
Để cùng xứng đáng tôi dân
LONG-HOA kiến diện Minh Quân sau nầy
Cảnh tội phước TA bày tỏ rõ
Rán mà lo trao sửa thân tâm
Thoát qua biển tội luân trầm
Nếu không e chắc ngàn năm ngục hình
Tiêu Hà luật công bình thưởng phạt
Dẫn giải ra sơ lược mà thôi
Xử phân khi đổi cuộc đời
Huờn lai Thượng cổ ngôi Trời bình yên
Cảnh Tây trúc mùi thiền nồng nực
Ngát hương thơm chẳng dứt chờ mong
Tiêu thiêu nhạc trổi trên không
Diêu-Trì Cung-Mẫu Thiên-Công ứng đời
Nhớ tầm lời lẽ Phật Trời
Nghe TA thoát cảnh máu rơi thảm sầu
Chừng nào trở mặt Nam Lầu
Thì là bá tánh ngõ hầu biết TA .
NAM MÔ DI LẠC VƯƠNG TÔN PHẬT CHỨNG MINH.”
“LONG ẩn Hùynh danh đẩu nhứt kỳ
HOA khai tộc kiến xuất cung vi
GIÁO kim lộ đẳng Đoài Diêu Mẫu
CHỦ cổ vương thần các lãng nghi
DI thượng Thiên Tôn đẩu tử vi
LẠC tâm Thượng cổ khước triều nghi
THIÊN cương duy Phật liêu tung hợp
TÔN kỷ ngã vương sắc tiếu tri.”