NHỮNG GAM MÀU TRÊN BỨC HỌA CHÂN DUNG CỦA ÔNG LÃO THEO THỜI GIAN
HIỆN THÂN (2001)
Em về từ cõi vô thinh
Tìm ta trao mấy tờ kinh kiếp nào
Lãng quên giữa chốn chiêm bao
Cay con mắt đục lao xao bóng mình
Cảm ơn em đấng [giác] hữu tình.TRÊN ĐỈNH THIÊNG YÊN TỬ (23.1.2004)
Trên đỉnh thiêng Yên Tử
Chỉ có Trời, Hắn và … mây bồng bốn phía
Trong cái tỉnh lặng đến ngất ngây
Hắn hiện thân
Lưng áp vách Chùa Đồng
Tay nện những quả chuông treo già năm tháng
Âm thanh vang vang dậy
Rung cả đất
Động cả Thiên Hà.
Rồi núi sông Đại Việt bật cười hoan hỉ
Rồi vạn vạn hồn linh từ nghìn năm trước lũ lượt kéo nhau về
Để nhìn mặt đứa con Thiện Thệ
Cuối cùng
Hắn đã đến
Nhận lại ấn và gươm
Như những lần trước Hắn đã đến đây
Ôi đứa con của giống dòng Đại Việt.
Hình như
Có những giọt nước mắt reo vui của tiền nhân rớt trên từng phiến đá
Trên đỉnh thiêng Yên Tử
Chỉ có Trời, Hắn ... và mây bồng bốn phía
Âm thanh của những giọt nước mắt vỡ òa
Bập bùng như trống trận.
Non sông tay lái với tay chèo
SƠN HÀ nâng chống đã mấy keo
Nay trở về đây thăm đất cũ
Lấy ấn thu gươm tiếp tay chèo
Lời của Hắn, đứa con Thiện Thệ
Và, gió nổi ào ào mang thông điệp.
BÁT NHÃ TÂM CA (2006)
Bất chợt lưu xuất trong lúc trao đổi giáo lý với em họ của nghệ sĩ Bạch Tuyết ngay chánh điện của chùa Đạo Quang, Texsas, Tỳ Kheo Tịnh Đức trụ trì.
NGÀN NĂM THĂNG LONG (2010)
Một ngàn năm chẵn, một ngàn năm
Thế sự đầy vơi những thăng trầm
Đã biết ngàn năm sau vẫn vậy
Sao lòng vẫn muối xát kim châm!
Phải chăng hồn nước ăn tận mạch?
Hay là nghiệp quả khiến mê tâm?
Dầu chi cũng đã là dân Việt
Ai nỡ ngồi xem nội, ngoại xâm.
THIÊN ĐỊA BỈ: THIÊN HẠ TIÊM LOẠN CHI TƯỢNG (2011)
Thiên hạ bây chừ tỉnh hay say?
Mà tranh mua bán thế gian này
Mua quyền, mua chức, mua danh phận
Mua phật, mua ma, mua đúng sai
Bán dân, bán nước, bán đời đạo
Bán liêm, bán chính, bán thẳng ngay
Trò đời gom hết vào một chữ
Một chữ mà thôi, một chữ . . .
THIÊN SƠN ĐỘN: BÁO ẨN NAM SƠN CHI TƯỢNG (2011)
Còn Người, đang tỉnh hay đang say?
Mà sao đứng ngó thế gian này?
Kinh luân đầy túi sao không bán?
Đức lớn dư thừa đem giấu ai?
Hay thương bá tánh nên giồi Đạo?
Tưởng nòi giống Việt phải trường chay?
Trò đời dẫu huyễn hay là hoá
Cũng chỉ nằm trong một chữ . . .
LẠY ĐẤNG NGƯỜI NƠI TÔI (2011)
Lạy Đấng Người nơi tôi
Tôn nghiêm và hiền thiện
Có khả năng chuyển hóa
Đem tù hãm tối tăm
Đốt tan trong ánh sáng
Những nghiêng lệch tạm thời
Bỗng chốc về đúng chỗ
Trời, người, đất dung thông
Thế giới hoát đại đồng
Thiêng liêng và huyền nhiệm
Lạy Đấng Người nơi tôi
Nguyên thể và vô nhiễm.
ĐẢNH LỄ DIỆU PHÁP LIÊN HOA (2012)
Đê đầu đảnh lễ Diệu Pháp Liên Hoa
Ẩn mật chơn kinh vô lượng tháp tòa
Chư Phật đồng sanh, khứ lai đồng thuyết
Chúng sanh thọ nhập ứng hóa liên hoa
Vô lượng nghĩa xứ, vô lượng nghĩa định
Nhất thiết chủng trí, văn tự lìa xa
Đại từ, đại bi, đại hạnh, đại nguyện
Vô úy, vô nhiễm, ba cõi vào ra
Đê đầu đảnh lễ Diệu Pháp Liên Hoa
Đê đầu đãnh lễ Thể Nhập Liên Hoa
Đê đầu đãnh lễ Ứng Hóa Liên Hoa.
Nam Mô Pháp Hoa Hội Thượng Phật, Bồ Tát.
Ba thời chư Phật, là thầy dạy
Tuệ giác vô biên, thuyết vô ngại
Sáng soi thế giới không ngằn mé
Pháp Hoa khai thị hiện Như Lai.
Nam Mô Pháp Hoa Khai Thị Mạn Thù Sư Lợi Bồ Tát.
Mười hiệu đã thành nhưng vẫn chưa
Đợi cho quyến thuộc từ xa xưa
Đủ đầy tam bảo vị lai hội
Pháp Hoa duyên khởi hiệp tam thừa.
Nam Mô Pháp Hoa Duyên Khởi Di Lạc Bồ Tát.
Mười hạnh đức uy trùm pháp giới
Ngồi lưng voi trắng hiện trong đời
Trợ chúng Bồ Tát vào vô tự
Pháp Hoa hộ niệm khắp nơi nơi.
Nam Mô Pháp Hoa Hộ Niệm Phổ Hiền Bồ Tát.
Nhất Thiết Sắc Thân hiện sen vàng
Tuệ trí mười phương rọi minh quang
Tùy căn hoằng hóa hà sa cõi
Pháp Hoa ẩn mật diệu âm ban.
Nam Mô Pháp Hoa Ẩn Mật Ứng Hóa Diệu Âm Bồ Tát.
Phạm âm, diệu âm, hải triều âm
Trí diệu phương tiện quán thế âm
Tùy niệm chúng sanh vô lượng cõi
Pháp Hoa thị hiện đại bi tâm.
Nam Mô Pháp Hoa Đại Bi Ứng Hóa Quán Thế Âm Bồ Tát.
LIÊN HOA MỘT ĐÓA CHO AI ĐẤY (2013)
Ai bảo Phật Ma vốn hai đường?
Ma là Phật đáo chốn oan ương
Phật là Ma đến nơi bờ giác
Phật Ma, Ma Phật chẳng hai đường.
Ai bảo Đạo Đời vốn hai nơi?
Ba độc tràn lan Đạo hóa Đời
Đủ ba công đức Đời hoá Đạo
Đạo Đời, Đời Đạo chẳng hai nơi.
Ai bảo Giác Mê vốn hai tâm?
Mê là cầm chắc những sai lầm
Giác là bỏ xuống như chưa có
Lìa Mê là Giác chẳng hai tâm.
Đạo tràng vốn dĩ là thanh tịnh
Muốn vào đâu dễ được mà mong
Không trông thì đạo tràng tự đến
Ngồi nghe kinh nghĩa giữa huyền không.
Kinh vốn là không, không ngữ văn
Vào kinh ai lấy nghĩa hư năng
Luyện chữ là kinh cho phàm tục
Bí mật ai vào mới rõ căn.
Bồ đề nảy từ đất trần ai
Trọn lành bổn tánh tự Thiên khai
Vào kinh lễ bái Nhiên Đăng Phật
Ra kinh vì thân quyến như lai.
Cước căn điểm địa là như thế
Nói trăng nói cuội lại thành hai
Liên hoa một đoá cho ai đấy.
THIỆN TỊNH AM (2016 - trên Thổ Đầu Sơn cao độ 1200m)
Ở cạnh đầu non rất xa làng
Bốn phía đầy khe gió thay đàn
Mây là tận đất len qua nóc
Đêm đêm sương lạnh đẫm áo tràng
Một chiếc giường con mưa ướt nửa
Vài cuốn kinh thư dấu lổ loang
Nhà trống cơm không đầy bụng lép
Nhưng lòng đủ chứa cả nhân gian.
XUÂN THU (2016 - trên Thổ Đầu Sơn cao độ 1200m)
Xuân vẫn là Xuân, Thu vẫn Thu
Hai mùa đi, đến vẫn ôn nhu
Nhưng Xuân Thu trước đâu không thấy
Chỉ thấy Hoa thiền nở thiên thu.
HẸN HÒ (2016 - trên Thổ Đầu Sơn cao độ 1200m)
Bấm Vào Thanh Để Nghe Nhạc - Bài Hẹn Hò (xin cảm ơn người phổ nhạc chưa từng gặp)
Vàng cả đất trời trăng dáng tiên
Hẹn hò từ thuở mới khai thiên
Nhân duyên trăng đến tìm ta mãi
Vì sợ rằng ta chẳng lên thuyền
Trăng ơi ta nhớ Tình Thiên Quốc
Lại biết nhân gian lắm não phiền
Còn một thế gian chưa tỉnh thức
Cho nên giác tử chẳng vẹn nguyền.
TÁN THÁN JESUS CHRIST (2016 - trên Thổ Đầu Sơn cao độ 1200m)
Đê đầu đảnh lễ Chúa Ngôi Hai
Thị hiện trần gian cứu nhân loài
Dẫn dắt đàn chiên hành chánh pháp
Công Bình Bác Ái, sửa tâm sai
Chuộc tội dân Chúa, Con Thiên Chúa
Máu hồng nhỏ xuống rưới ân oai
Giáng Sinh Ngài đến nơi trần hạ
Xin dâng lời nguyện đến Thiên Đài
“Vinh danh Thiên Chúa trên Trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm”.
LÃNH CHỈ (2016)
Dầu trời đất nắng mưa mỗi lúc
Dầu tử sinh là khúc luân thường
Nhưng lòng vẫn thấy thê lương
Mấy ai đã biết tỏ tường cơ Thiên?!
Trời đã quyết, Cha Trời đã quyết
Mẹ đã đành, Thiên Mẫu đã đành
Phật tuyên thế giới chúng sanh
Trường thi đến lúc điểm danh hội này
Cầm ấn lệnh xót xa lệ chảy
Nhận thiên thơ ngớ ngẩn tâm can
Thân là con của Thiên Hoàng
Mà không giúp được trần hoàn kỳ ba
Tay trái giữ ma ha Thiên Đạo
Tay phải cầm ấn lệnh Hoàng Thiên
Ta từng đã có thệ nguyền
Nếu không vớt hết đài thiên không về
Nhưng bây giờ đời ủ đạo ê
Ai thấu nỗi ê chề nơi dạ!!!
NHƯ TÊN HỀ LÀM XIẾC (năm học Đệ Tứ)
Ta đứng lên
Đong đưa trên đầu giáo nhọn
Cất lên lời hát vô cùng
Giữa chuông mõ nguy nga
Ta đứng lên
Như tên hề làm xiếc
Trút bay trăm sợi tóc mềm
Trút hơi thở lã ngọt miền nhân gian
Với em là nước mắt
Với người là ăn năn
Với ta là ta
Là tất cả
Cũng không là ta
Cũng không là tất cả
Là ao bùn nở hoa
Cánh hồng nhung lá nhám
Là núi cao sỏi đá
Trổ cánh trắng sen đêm
Là tên hề làm xiếc
Đong đưa trên đầu giáo nhọn
Cất lên lời hát vô cùng
Đôi khi
Ta nói với người
Ta nói với em
Phù vân chẳng có chẳng không
Chẳng sinh chẳng diệt trong vòng thái luân
Nhưng điều ta thật nói
Là những lời vô âm
Khúc ca nghìn năm không đổi.
Giải Nghĩa Ý Thơ:
Ta đứng lên
Đong đưa trên đầu giáo nhọn
Cất lên lời hát vô cùng
[“Ta đứng lên” = là ta không ngồi, là vô trụ, là không bám víu, không bám víu ngay cả Phật Pháp. “đầu giáo nhọn” = ở cấp độ đơn giản là giáo nhọn của miệng lưỡi thị phi. Ở cấp độ cao hơn là giáo nhọn của ác trược thế gian.
“đong đưa trên đầu giáo nhọn” = muốn nói rằng Ta không thể bước tới cũng không thể bước lui, vì bước tới là bộc lưu Ta sẽ bị nhận chìm, bước lui cũng là bộc lưu Ta sẽ bị nhận chìm. Ta cũng không thể đứng yên, vì đứng yên sẽ bị đâm thủng. Ta phải đong đưa trên đầu giáo nhọn của miệng lưỡi thế gian để có thể cất tiếng hát giữa chợ đời điêu ngoa tranh chiến. Ta phải đong đưa để không bị rớt xuống dòng xoáy ô trược và biến mất trong dòng xoáy đó. Đứng đong đưa trên đầu giáo nhọn có nghĩa là Ta phải tỉnh thức và luôn luôn tỉnh thức. Nếu hình ảnh của Thánh Giả Milarepa cất tiếng hát giữa nơi rừng thẩm u tịch thể hiện thánh hạnh của một du già xuất thế thì ngược lại Ta đứng đong đưa trên đầu giáo nhọn cất tiếng hát giữa trùng trùng ác trược là thể hiện thánh hạnh của một hành giả nhập thế.
“Vô cùng” là vô chung. Vô chung thì cũng là vô thỉ, là Như Lai Tạng Tính, là chân như. “Cất lên lời hát vô cùng” là hát lời của Đệ Nhất Nghĩa Đế “bất sanh bất diệt, bất thường bất đoạn, bất nhất bất dị, bất lai bất xuất” là khúc ca của bản thể tuyệt đối.
“Ta đứng lên đong đưa trên đầu giáo nhọn cất lên lời hát vô cùng” = là biểu thị của một Thánh Giả hành trì và hoằng hóa giữa dòng ác trược thế gian để phổ độ thế gian ác trược mà không bị đọa lạc trong ác trược thế gian.]
Giữa chuông mõ nguy nga
Ta đứng lên
Như tên hề làm xiếc
[“nguy nga” chứ không phải “ngân nga.” Nguy nga là từ diễn tả cấu trúc còn ngân nga là từ diễn tả âm thanh. “giữa chuông mõ nguy nga Ta đứng lên” là Ta đứng lên giữa cấu trúc nguy nga của âm thanh chuông mõ, là cái Ta thấy mà thế gian không thể thấy. Thế gian an trú trong âm thanh chuông mõ, nhờ chuông mõ dìu đãi để vững lòng tin, còn Ta thì đạp lên âm thanh chuông mõ mà hiện thân. Vì không thấy nên họ nói Ta là tên hề đang làm xiếc.]
Trút bay trăm sợi tóc mềm
Trút hơi thở lã ngọt miền nhân gian
Với em là nước mắt
Với người là ăn năn
[“trút bay trăm sợi… là ăn năn” = Ta từ bỏ những trói buộc thế gian. Em nhìn nhận quyết định của Ta như một điều gì rất tội nghiệp. Thế gian nhìn nhận quyết định của Ta như một hành vi chuộc tội cho những lỗi lầm.]
Với ta là ta
Là tất cả
Cũng không là ta
Cũng không là tất cả
[Nhưng với Ta như thế là như thế.]
Là ao bùn nở hoa
Cánh hồng nhung lá nhám
Là núi cao sỏi đá
Trổ cánh trắng sen đêm
[Ta là hiện thân của tất cả sự ô trược thế gian, nhưng cũng chính từ nơi ô trược này sẽ trỗ ra đóa hồng nhung, là nơi mà vốn dĩ không một loài hoa hồng nào có thể mọc. Vì thế hương thơm của đóa hồng nhung trỗ nơi Ta sẽ tỏa ngát KỲ HƯƠNG.
Ta là hiện thân của tất cả sự kiên định thù thắng như núi cao sỏi đá. Chính từ nơi núi cao sỏi đá này sẽ trỗ ra đóa sen đêm, nơi mà loài hoa sen bình thường không tồn tại. Vì thế mà núi cao sỏi đá nơi Ta đáng gọi là BỬU SƠN và đóa sen mà người khó thấy chính là một đóa SƠN LIÊN trong đêm tối của thế gian.]
Là tên hề làm xiếc
Đong đưa trên đầu giáo nhọn
Cất lên lời hát vô cùng
[Là biểu thị trong huyễn cảnh, ta hiện huyễn thân, hành như huyễn tam ma đề, dụng huyễn pháp, nương huyễn phương tiện, cứu độ huyễn chúng sanh.” Mọi hiện tượng thế gian đều không có thực tánh thực tướng. Kinh Lăng Già nói “Tất cả pháp huyễn hóa, lìa tâm thức phân biệt, thế gian như chiêm bao, mà khởi lòng đại bi”.]
Đôi khi
Ta nói với người
Ta nói với em
Phù vân chẳng có chẳng không
Chẳng sinh chẳng diệt trong vòng thái luân
Nhưng điều ta thật nói
Là những lời vô âm
Khúc ca nghìn năm không đổi
[Có nghĩa là điều ta thực sự muốn nói vượt ngoài ngôn ngữ, lìa bốn tướng nhân ngã chúng sanh thọ giả, chỉ hiểu được khi thâm nhập bất khả tư nghị cảnh giới. “khúc ca nghìn năm không đổi” là như lai tạng tính vô thỉ vô chung, bất lai bất xuất, bất nhất bất dị.]
TÊN HÀNH GIẢ CÔN ĐỒ (năm học Đệ Tứ)
Thấy không em
Ta tên hành giả côn đồ
Bỏ bước chân đôi lang thang giữa hai dòng sinh mệnh
Hoang hủy cuộc đời theo mỗi nhịp rung
Khoác áo Bhikkhu
Rao giảng nhiệm mầu quá khứ
Những nhiệm mầu niêm kín cửa như nhiên.
Thấy không em
Ta tên hành giả côn đồ
Lồng lộng điệu cười thư động
Chông chênh lối múa ngàn ngày
Tội nghiệp, trái tim ngục tù vô gián!
Tội nghiệp, bàn tay lần dấu uyên nguyên!
Thấy không em
Tên hành giả côn đồ
Ngênh ngang giữa chợ người
Sân khấu đời chưa mãn tạnh.
Tội nghiệp, khát môi như nhị!
Tội nghiệp, vọng niệm vô từ!
Bà sa nhục hình pháp giới vô ưu.
Thấy không em
Tên hành giả côn đồ
Và,
Cuối cùng
Ta
Nỗi lặng lẽ
Lặng lẽ
Thật lặng lẽ
Con sông dài trường ca trùng điệp hư vô.
Giải Nghĩa Ý Thơ:
Thấy không em
Ta tên hành giả côn đồ
Bỏ bước chân đôi lang thang giữa hai dòng sinh mệnh
Hoang hủy cuộc đời theo mỗi nhịp rung
[“Côn đồ” = tự nhận là côn đồ vì không chấp nhận bị áp chế và bị giới hạn, dù là những áp chế và giới hạn nhân danh đạo sư giác ngộ. “Lang thang” = là không theo lối mòn, không lôi cuốn bởi. “Hai dòng sinh mệnh” = đời và đạo, Đông và Tây, cuộc sống nhân phàm và cuộc sống giác ngộ. “Hoang” = là dẫm chân lên vùng đất chưa ai biết, là tạo lối đi chưa có người qua. “Hủy” = là làm cho sụp đỗ những cấu trúc hiện tại, là phá vở những chấp thủ để tiến tới giác ngộ. “Cuộc đời” = là thế cuộc nhân sinh nói chung. “Nhịp rung” = không phải mỗi bước chân mà là mỗi nhịp rung. Rung động là sức mạnh cung đường vô hình đang chuyển dịch phát ra từ sự hòa tấu của các tần số năng lượng. Khi các nhịp rung đủ mạnh thì chúng sẽ phá vở mọi định hình để tái lập cấu trúc mới, là năng lượng hủy hoại và sáng tạo.]
Khoác áo Bhikhu
Rao giảng nhiệm mầu quá khứ
Những nhiệm mầu niêm kín cửa như nhiên.
[Không phải Ta khoác áo bhikhu mà là họ. Họ khoác áo thầy tu. Họ đi trên con đường mòn dài bằng thiên niên kỷ và tiếp tục rao giảng những giáo lý họ cho là nhiệm mầu nhưng chúng đã thuộc về quá khứ. Những điều mà họ tôn thờ sẽ phong ấn họ bên trong phòng tối của sự tuân phục. Cánh cửa như nhiên (chân như) sẽ mãi mãi niêm kín. Không có sự sụp đổ do nhịp rung hoang hủy gây ra thì cánh cửa như nhiên tuyệt đối không bao giờ hé mở. Giác ngộ là sự sụp đỗ hoàn toàn của "cái tôi ngu xuẩn" để tự chủ và tự do đích thực xuất hiện. Ở một duy độ khác, giác ngộ là sự sụp đổ hoàn toàn “của những nhận thức thô thiển và lệch lạc” để cho những nhận thức mới và sự thật hiển hiện.]
Thấy không em
Ta tên hành giả côn đồ
Lồng lộng điệu cười thư động
Chông chênh lối múa ngàn ngày
[Trong con mắt thế gian thì Ta là thế đấy. “Thư” = phóng túng, buông thả. “Động” = xúc phạm. “Chông chênh lối múa ngàn ngày” = Như con rối cả đời không tựu được gì ngoài việc múa rối cho người xem.]
Tội nghiệp, trái tim ngục tù vô gián!
Tội nghiệp, bàn tay lần dấu uyên nguyên!
[Trong mắt Ta thì thế gian là như vậy. Không phải trái tim Ta mà là trái tim của họ. Không phải là bàn tay Ta mà là bàn tay của họ. Tội nghiệp cho họ! “Trái tim ngục tù vô gián” = là trái tim tối tăm, tù hãm. Là trái tim đã trở thành địa ngục vô gián. “Bàn tay lần dấu uyên nguyên” = là bàn tay lần chuỗi, lần theo con đường mà đấng giác ngộ đã đi qua. Họ chỉ có thể lần theo con đường giác ngộ trên từng hạt chuỗi mà thôi vì con đường giác ngộ thực sự đã biến mất theo dòng chảy của thời gian.]
Thấy không em
Tên hành giả côn đồ
Ngênh ngang giữa chợ người
Sân khấu đời chưa mãn tạnh.
[Trong mắt thế gian thì Ta là thế đấy.]
Tội nghiệp, khát môi như nhị!
Tội nghiệp, vọng niệm vô từ!
Bà sa nhục hình pháp giới vô ưu.
[Trong mắt Ta thì thế gian là như vậy. Họ thật tội nghiệp! Họ đang rao giảng về suối nguồn uyên nguyên nhưng môi họ đang khát. Họ thuyết những điều bất khả tư nghì nhưng bản thân họ biết rõ mình đang vọng niệm. Mỗi ngày họ trốn chạy nhục hình giữa thế giới Sa Bà (Ta Bà) và khẩn cầu một lối thoát, nhưng pháp giới vô ưu vốn dĩ vô tư. “Như Nhị” = là chơn như bất nhị. “Vô từ” = là không lời để diễn tả, là bất khả tư nghị.]
Thấy không em
Tên hành giả côn đồ
Và,
Cuối cùng
Ta
Nỗi lặng lẽ
Lặng lẽ
Thật lặng lẽ
Con sông dài trường ca trùng điệp hư vô.
[Cuối cùng, thế gian có thực sự thấy tên hành giả côn đồ trong mắt thế gian? Họ có thấy ra ai là tên hành giả côn đồ? “Nỗi lặng lẽ” = ý niệm về sự lặng lẽ khởi lên. “Lặng lẽ” = ý niệm về sự lặng lẽ không còn, nhưng vẫn còn nhận thức về sự vắng mặt của ý niệm đó. “Thật lặng lẽ” = ngay cả nhận thức cũng không còn. Cuối cùng, hành trình hoang hủy của tên hành giả côn đồ trong mắt thế gian đã hiện ra con sông dài với tấu khúc trường ca trùng điệp hư vô, con sông không ảnh hiện trong cái thấy của thế gian, tấu khúc trường ca không âm hưởng trong cái nghe của thế gian, chảy trong trùng điệp hư không vô cùng vô tận (hư vô) trong cái biết của thế gian. Vâng, là THIÊN HÀ, dòng linh điển của Đấng Chúa Cha Trọn Lành.]
CÓ KHÔNG HOA TRỜI (1970s)
Giữa ngày hái giọt sương trong
Gởi trên mắt, hỏi có không hoa trời?
Hốt đầy bụi nửa cuộc chơi
Đùm trong áo mỏng nhắn lời tử sinh
Ta về với cõi vô thinh
Người giam thân giữa trần tình ghét thương
Thôi thì mỗi đứa một đường
Huyễn nào cũng ảo đoạn trường thì sao!
XIN KHÉP ĐÔI MI LẠI (1970s)
Kiếp thân ta vi trần
Bốc lên từ cõi chết
Trong một thoáng vô tình
Sa vào lòng mắt [của] nhỏ
Thành giọt lệ bâng khuâng.
Giọt lệ đã một lần
Nhỏ [xuống] từ muôn kiếp trước
Theo vòng quay mê mỏi
Gặp lại bằng ăn năn
Trong dáng đời tội nghiệp.
Xin khép đôi mi lại
Nghe từ nơi tỉnh lặng
Một người tình hóa thân
Vi trần là vi trần.
Khi không còn thấy ta
Khi không còn xót xa
Là trên con mắt [của] nhỏ
Đã nhuốm màu từ bi.
THÔI VỀ ĐI (1970s)
M ngủ quên
Và ta cũng ngủ quên
Trên cánh tay rong thời gian ôm choàng nỗi chết
Mỗi bước đi
Mỗi tiếng động
Mỗi lời nói
Mỗi nụ cười
Nhinh nhích cửa hư linh
Xô sóng trên cồn hoang
Ngày
Tháng
Năm
Để cuối cùng . . .
M có nghe ra
Tiếng vọng từ miền quê hương xa lắc
Miền quê hương có thật
Ta đã từ đó ra đi?
Cùng một chuyến xe trần du mang ta xuống cuộc đời nhân ngã
Với bao nhiêu miền đã đi qua
Với bao nhiêu gọi mời xa lạ
Nên đã lạc lối về
Chuyến xe trần du đó
Thêm một lần quay lại
Không nhận trở hành trang
Ngoài tấm hồn linh nhập thể
Chuyến xe cuối cùng trong cuộc đời em, cuộc đời ta.
Ta phải về
Về lại miền quê hương đã bỏ
Còn M?
Và này M
Hỡi người con gái đã cùng đi với ta một chuyến trần du ngây dại
Ngủ trên cánh tay rong thời gian ôm choàng nỗi chết
Hãy cho ta mời em
Người con gái cùng một quê hương
Đã từ đó ra đi.
Đứng trên bánh pháp luân
Ta đang vẫy tay chào con đường hư huyễn
Còn M?
Xin mời M
Mời M.
ĐƠN ĐIỆU (1970s)
Khói cay và cỏ lã
Còn M no bóng tối
Còn N no hẹn hò
Bây giờ là thời gian xanh đậu môi N
Bây giờ là thời gian xanh đậu môi M
Còn Ta
Tiếng im từ lòng thẳm
Không có màu thời gian
Bến đậu vô cùng
No xót xa?
No hy vọng?
Gì?
N cuối xuống ngực M màu sữa
Tiếng thở M
Và tiếng thở N
Hòa quyện
Như loài rắn, ân cần làm tình trong đêm tối.
Ta đến gần
Ôm mặt trời trong tay
Mặt trời lạnh trong tay
Lạnh thủy tinh
Giữ một mình
Nơi miền của miền
N im lặng
M nụ cười ngu ngơ
Ta bỏ đi, lành lạnh
M nghe không
Tiếng thở dài nơi N?
Mở con mắt tre gai
Nhìn nhau qua ngục tối
Môi tìm môi âm thầm
Tay tìm tay vòng rắn
Tiếng động nào tháng năm!
NHỮNG GIỌT TÌNH THƠM (1970s)
Trên đôi mắt
Của người con gái lạ
Bất chợt
Ta nhìn thấy
Giọt lệ
Ôi, giọt lệ long lanh vàng nỗi nhớ.
Bằng những xôn xao
Ta đã hát
Cũng ngậm ngùi nỗi nhớ
Như M.
Ơi M
Người con gái lạ
Long lanh vàng giọt lệ
Trong bằn bặt đợi mong
Miền thời gian thê thiết
Phải chăng đã thành nỗi ăn năn
Đọng trên vòng mắt biếc?
Phải chăng
Những thổn thức nơi M
Là cho một giao ước đời đã lỡ?
Ơi M
Ta cũng lỡ
Lỡ nhìn thấy M
Thấy giọt lệ long lanh vàng nỗi nhớ.
NHỮNG GIỌT BỒ ĐỀ ĐEN (1970s)
Cảm ơn M
Cảm ơn M
Cho ta được một lần nhìn M khóc
Giọt lệ trần
Ơi, giọt lệ trần ngời hạt bồ đề đen kết chuỗi trên bàn tay Phật.
Cảm ơn M
Cảm ơn M
Còn nhớ lời chú mật
Ohm Bodhicitta
Ohm Bodhisattva
Để ta tìm M trong cõi Ta bà
Cô đơn thần thánh
M khoát áo lam già
Giữa dòng nhị nguyên trùng bủa yêu ma.
Cảm ơn M
Cảm ơn M
Cho ta được một lần nhìn M khóc
Những giọt cam lồ giữa mùa hỏa ngục
Cảm ơn giọt tình
Ơi, những giọt tình vô úy thí
Nở cánh liên hoa giữa dòng thể mệnh giãy chết từ bi.
XIN GIẢ TỪ THÁNG NĂM LÀM LÍNH (1975)
Chào Ngô Trang, Dakpek
Chào Võ Định, Diên Bình, Dakto, Tân Cảnh
Chào Dapla
Con sông phù sa trơ cồn mùa hạ mang nước ngược về nguồn.
Chào Phương Quý, Phương Hòa
Vành nón che nghiêng cười nửa miệng
Tóc thơm hương trà thoang thoảng.
Chào Ngoclong, B50
Thành Dapha, B15
Chào những quả pháo đầu tiên dạy làm quen nỗi chết
Buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, buổi tối
Như làm quen tiếng kẻng báo giờ tập họp điểm danh.
Chào Charles, Lý Thế Lợi, Tango
Những vòng kẽm gai
Những lưới kẽm gai
Những con mắt kẽm gai
Chờ từng giờ đan lửa đạn vòng đai.
Chào Chư-Hơ-Reng
Đỉnh cao nằm gió
Chào Chupao
Đồi đá trắng rừng khô
Như những cánh tay gầy trơ đen đốt bằng bom lửa napalm
Ôm lấy con đường trải máu với hồn ma.
Chào Kontum
Người lơ xe già một mắt
“Đến rồi đấy cậu.”
Chờ xe khập khừng đổ bến
Lần đầu tiên nghe xa lạ tiếng nói bản làng
Nghe như vừa đánh mất một cái gì
Hình như là những ngày còn cắp sách
Tội nghiệp tên lính mới
Ngỡ ngàng giữa phố chợ đầy áo nhà binh.
Chào phố phường
Chào Giao
Chào Sao Băng, Thâm Tâm, Phượng Vĩ
Những giọt cà phê vàng và bóng tối.
Chào Pleime, Thanh An, Lệ Mỹ
Chào Plei-Kleng-Ba
Chào hành lang 613
Đêm nghe xích nghiến
Đèn kéo quân mở dạ hội rừng già.
Chào Hàm Rồng
Giấc ngủ bàng hoàng tiếng nổ 122 [ly]
Dưới giao thông hào thèm hơi thuốc lá.
Chào những ngày hoang đàng phố xá
Những con đường mang tên Tăng Bạt Hổ, Phan Đình Phùng
Quen từng ngõ hẹp
Từng tiệm tắm hơi
Từng lối
Từng phòng
Từng cô gái điếm
Quen cả từng cơn say váng vất
Trên thân xác đàn bà nhơm nhớp mồ hôi.
Chào cây cao sương mù trắng lối
Tóc em ướt
Má em ướt
Và mi em ướt
Dìu em về hôn khe khẽ đôi môi.
Chào Pleiku
Lũng sâu đồi cao
Chào thành phố mùa đông không hết
Chào thành phố nỗi buồn sũng ướt.
Chào Phượng Hoàng
Trôi trên tiếng kèn đồng
Điệu slow khàn tiếng khóc
Đứng giữa sân nhảy gục đầu nhớ người xa xôi.
Chào Ban Mê
Áo trắng tan trường La San, Tổng Hợp
Ngồi góc đường
Ôm nón sắt nhìn ngắm lưng mông
Chờ lệnh di hành nữa đêm tiếp tục.
Sau những chuyến đày thân
Lại về phố chợ nếm niềm vui niềm nhục
Chào ngày Chủ Nhật
Rộn rã chuông giáo đường buổi sáng
Đôi từng đôi
Áo gió vén tà
Cuốn quýt tóc vương [vấn]
Ôi con đường hanh nắng
Ôi tuổi đang thương.
Chào em
Đại lộ Độc Lập trăng vàng
Mắt sâu vũng tối
Cho em làm thơ “sương kín lối em về”
Tự tình vướng chân người như đất đỏ.
Chào Buôn Hô, Quảng Nhiêu, Phước An, Thuần Mẫn
Chào căn cứ 34, đèo Tử Sĩ
Chào vong linh bạn bè đã vùi xương
Chào 14, Bandon
Buôn Ky, buôn Niêng, Mtha, buôn Thá
Những cô gái mình trần da đen gùi nặng
Những chàng trai thích nhậu rượu cần
Đêm tối khỏ còong vũ lửa cao nguyên.
Chào Daklao, Dakmin
Những ngọn đồi cà phê
Hoa nở đầu mùa trắng xóa
Giọng con gái Bắc ngọt mùi khoai lang mật
Con gái quê hương chít khăn mỏ quạ
Chung tình và ghen hơn sư tử
Gói bánh chưng giao thừa
Mời lính xa nhà với nụ cười phô răng trắng Miền Nam.
Chào Đạo Trung, Đạo Nghĩa, Daksong
Chào Daklocot, Buprang, Bubong
Đêm đốt pháo bông máu người đánh chén
Qua cơn say
Ngồi nhìn thịt rải quanh đồn
Nghe thương kiếp người bôi mặt.
Chào Kiến Đức, Đức An, Daksak
Chuyến băng mình qua tuyến lửa của vòng [xe] tăng
Ngực lòng thòng một miếng mề đai tanh máu
Chào Quảng Đức
Mỗi nắm đất trong tay có vài miểng đạn.
Chào sơn nữ đi về
Giọng hát Mnong đong đưa suối đá Daknong
Chào con đường đen
Như cây cầu thượng giới
Dẫn về phố chợ đìu hiu chìm mất trong sương
Đèn đóm dưới chân tưởng vòm trời thật thấp
Chào những quán thịt cầy lá mơ rượu đế
Cặp cổ nhau về bập bẹ “dắt xi nắc bắp nhai”.
Chào đêm Giáng Sinh
Nhận thư người tình cho hay ngày đám cưới
Nghe tiếng cười lành lạnh
Của chính mình
Khoát áo phiêu tìm quán tối gật gù.
Chào Tam Biên
Chào từng con suối
Từng ngọn đồi
Từng ô bản đồ
Từng bàn “bi da”
Từng “nồi cơm” chính nhão mô-lô-tô-va.
Chào mỗi khung cửa C&C
Một thoáng chiêm bao ngày bình an
Trước khi băng mình xuống cánh rừng già làm cú ăn đêm
Chào OV2 mang tên Bắc Đẩu
Dẫn đường chui nhủi mỗi lần ăn vụng không xong.
Phất chiếc khăn quàng
Xin vẫy chào tất cả
Những đôi mắt
Những bàn tay
Những nụ cười
Dấu yêu và chua xót
Rơi rớt trên mỗi miền thời gian đã đổ phía sau lưng
Rơi rớt trên mỗi địa danh đã từng in dấu giày lang bạt
Chào tất cả
Xin ngủ với rêu xanh
Chào ta
Cơn mộng dữ.
ĐÊM CHỜ VƯỢT SÓNG (1979)
Và này em
Hãy ngẩng mặt lên
Cho ta nhìn hố tối nơi em
Nơi có giọt nước mắt vừa thành.
Ôi, giọt nước mắt!
Của cuộc đời nối tiếp cuộc đời chưa kịp phôi phai
Của vòng quay nối tiếp vòng quay chưa mờ vết cũ.
Và này em
Hãy ngẩng mặt lên
Cho ta nhìn hố tối nơi em
Nơi có giọt nước mắt vừa thành.
Ôi, vũng lặng hư linh từ tiền kiếp rong rêu phong thẩm!
Của miền đã trở thành địa phận sùng thánh ăn năn!
Và này em
Hãy ngẩng mặt lên
Cho ta nhìn hố tối nơi em
Nơi có giọt nước mắt vừa thành.
Ôi, lời thầm của đại dương im ẩn cuồng nộ!
Thứ cuồng nộ hụt hẫng
Từ đáy sâu không cùng không biên độ.
Và này em
Hãy ngẩng mặt lên
Cho ta nhìn hố tối nơi em
Nơi có giọt nước mắt vừa thành.
Ôi, giọt nước mắt tội nghiệp!
Như con én đen nằm chết trên mái hiên trong ngày mưa
Giọt nước mắt đóng đinh lên hồn hài
Đau nhói một kiếp mệnh mệt nhoài xiêu đổ.
Và này em
Hãy ngẩng mặt lên
Cho ta nhìn hố tối nơi em
Nơi có giọt nước mắt vừa thành.
Ôi, giọt nước mắt!
Của người tình cho một người tình phút cuối.
Và này em
Xin khép đôi mi lại
Để nước mắt em rụng xuống thành thông điệp.
SÓNG DẬY TRƯỜNG CA (1979)
Lạy mẹ
Con đi
Sóng đã dậy trường ca.
Đừng em
Trùng dương không nặng lệ
Quá khứ đổi màu
Nhưng mắt em xanh tinh tường hơn tiếng nấc
Thắp cho em lửa hồng trong trái tim anh
Lửa hồng trong trái tim của những tên thủy thủ
Dong buồm giữa cơn bão nổi
Huyền ký một ngày về.
Lạy mẹ
Những dòng sông đã tải máu hồng ra đến biển
Nên những đứa con phải đi
Cưu mang trên lưng lời thiện thệ
Sóng dậy trường ca đón tiếp
Ngày đi tới
Muôn trùng diệu viễn
Xin giữ
Một lá trầu xanh thánh tích cội nguồn
Một nhánh sông trưa con nước ròng, võng đưa kẽo kẹt
Một điệu nam ai buồn rã rượi
Và dáng mẹ gầy, rồi chắc sẽ gầy hơn!
Đừng em
Không có hận thù trong trái tim anh
Chỉ có nỗi xót xa nhục hình của đất
Chỉ có niềm khao khát đồng vọng ca dao
Sắc máu là trò chơi của quỷ.
Đừng mẹ
Không có quê hương đã mất
Cũng không có người vong quốc
Những đứa con đi
Bằng tuổi lớn
Bằng ngạo mạn ngang nhiên
Bằng kiếm tìm hứa hẹn
Những tước đoạt tạm thời
Chỉ đủ để phủ hồng Nam Bắc
Chỉ đủ cho đất rợn mình ngậm kín thịt xương cha anh bè bạn
Chỉ đủ để tôn xưng thiên đàng của quỷ khua động gông cùm
Còn gì hơn nữa nếu không là nước mắt?
Đừng mẹ
Trùng dương đã tấu khúc
Những đứa con đi
Những đứa con sẽ về
Rồi sóng sẽ lại trỗi trường ca nghênh đón
Dầu bỏ mình trong đại dương
Hay đến bên kia bến bờ
Những đứa con đi chắc chắn sẽ quay về
Mang theo quang huy của mặt trời Chân Lý Tự Do.
Đừng mẹ
Đêm sẽ phải hết
Sự tước đoạt nào cũng tạm thời
Và cuối cùng
Phải chấm dứt
Bén như một đường gươm.
Đừng em
Nguyền rủa chỉ che đậy sự cuối đầu nhận chịu
Chỉ làm nên những hố cách hoài nghi
Không có sự sợ sệt
Hay trốn chạy
Trong trái tim của những thủy thủ dong buồm
Ra khơi giữa cơn bão lớn
Không có dấu hoài nghi
Trong hành trang đi tới.
Đừng em
Nước mắt chỉ làm hỗn thêm điệu cuồng của những chương kinh máu
Dấu móng tay nhiệt tình ân ái
Hãy để khô sẹo trên lưng
Hãy mở mắt
Để rùng mình nhưng không khiếp sợ
Hãy lắng nghe
Để nhận ra những khao khát nơi anh
Những khao khát nơi trái tim của người thủy thủ dong buồm giữa cơn bão nổi
Hãy dang rộng cánh tay
Nối liền sức sống
Bên này và bên kia bờ trùng dương đưa đón.
Đừng em
Anh sẽ trả lời
Bằng trường ca sóng nổi
Trùng dương đưa rồi trùng dương sẽ đón
Thắp cho em lửa hồng trong trái tim anh
Lửa hồng trong trái tim của những tên thủy thủ dong buồm giữa cơn bão nổi
Huyền ký một ngày về
Mang theo quang huy của mặt trời Chân Lý Tự Do.
HÃY ĐỨNG LÊN! (1979)
Ta phán cùng ngươi
Hãy đứng lên
Dù ngay giữa lao tù
Bóng ngươi sẽ lớn tàn đại thụ
Xích xiềng của quỷ không làm ngươi chết được
Vì chưng bóng ngươi liền với bóng dân.
Ta phán cùng ngươi
Hãy đứng lên
Dù máu ngươi nhỏ xuống
Lời ngươi sẽ thành hoa chính lý
Kinh điển vô thần phải mục trong vô vị
Vì chưng máu ngươi hòa với máu dân.
Ta phán cùng ngươi
Hãy đứng lên
Dù xương ngươi bóc trắng
Hiến dâng sẽ còn lại anh linh
Súng gươm đàn áp không làm ngươi mất lạc
Vì chưng tay ngươi liền với tay dân.
Ta phán cùng ngươi
Hãy đứng lên
Dù gan ngươi nhỏ bé
Thành tín nơi ngươi là nguồn lực
Bạo tàn chế độ không làm ngươi khiếp nhược
Vì chưng ý ngươi hòa với ý dân.
Hỡi đứa con thiện thệ
Không có sự sống dài hơn sự sống
Chỉ có thương yêu khác với hận thù
Chỉ có tự do khác với ngục tù
Vì con đường dân ngươi đã chọn
Nên ta phán cùng ngươi
Hãy đứng lên
Cho hơi thở ngươi và dân ngươi cùng một nhịp
Hiến dâng ngươi sẽ là phân
Phù dưỡng cây Việt Nam ngươi kết trái.
Hỡi đứa con thiện thệ
Không có chiến thắng đến từ khiếp nhược
Không có vinh quang dựng bởi ươn hèn
Không có phân ly nào nên đại thể
Không có chia rẽ nào không suy vi
Không có bạo quyền nào nên chính nghĩa
Không có tước đoạt nào nên chính danh
Không có tham ô nào nên công lý
Không có khắc bạc nào nên lòng dân
Không có vị kỷ nào nên hạnh phúc
Không có khốn cùng nào nên an sinh
Không có che đậy nào nên dân ý
Không có ngu tối nào nên tự do
Vì những sự thật này
Nên ta phán cùng ngươi
Hãy đứng lên
Quét sạch những điều dân ngươi không muốn.
Hỡi đứa con thiện thệ
Đừng lấy tiểu làm đại
Đừng lấy cá làm công
Đừng lấy nghi làm quyết
Đừng lấy phương tiện làm đích cuối
Đừng lấy máu hòa men chiến thắng
Đừng đặt kiêu căng lên tái tạo
Vì con đường dân ngươi đã chọn
Nên ta phán cùng ngươi
Hãy đứng lên
Lòng hòa lòng
Ý hòa ý
Tay liền tay
Chiến thắng sẽ không lâu.
Hỡi những đứa con thiện thệ
Ta phán cùng tất cả các ngươi
Hãy đứng lên
Dù ngay giữa lao tù
Hay trên mọi miền tạm dung
Giờ các ngươi đã điểm.
Hỡi những đứa con thiện thệ
Ta phán cùng tất cả các ngươi
Hãy đứng lên
Tay liền tay
Cho dù cách mấy đại dương
Vì tay các ngươi nối liền tay Thượng Đế.
Hỡi những đứa con thiện thệ
Sông núi đã chuyển mình dang tay đón
Với tấu khúc nghìn năm tới
Hồn thiêng đang xôn xao khai Đại Hội
Hãy đứng lên
Giờ mẹ Việt Nam đến lúc cởi gông cùm.
Ta phán cùng các ngươi
Phải đứng lên
Bởi vì ta
Uy Linh của tiền nhân.
BỞI VÌ EM LÀ NGƯỜI EM TÓC NÂU (những năm 1980s)
Này em
Ơi người em tóc nâu
Mắt em xanh vũng trời phẳng lặng
Cho ta nhìn thấy ta
Hiển hiện một mệnh đời
Thứ mệnh đời mưng mủ
Có nụ cười ta cuồng giận
Có tra tấn gông cùm
Có thịt xương tan nát
Có máu
Có lửa
Có giọt lệ chắt chiu của người tình xa
Có tháng năm phiêu bạt chợ người bán mua cơm áo
Có nhục hèn
Có đê tiện
Có tráo trở
Có điêu ngoa
Còn nhiều nữa
Ta muốn nói với em
Nhưng làm sao em hiểu được
Bởi vì em
Là người em tóc nâu.
Và này em
Người em tóc nâu
Môi em mọng
Má em hồng
Ngực em căng đầy nhựa sống
Cho ta mắt đói thèm thuồng da thịt
Ôi thịt da ngọt ngào
Cho ta nhìn thấy ta
Hiển hiện một mệnh đời
Thứ mệnh đời mưng mủ
Có dáng vóc gầy gò của đứa em thơ tội nghiệp
Có mái tóc bạc màu của người cha khổ lụy
Có vành khăn tang của cô gái sớm mất chồng
Có chiếc nón lá của ai tả tơi theo gió cuốn
Có con chim đen chết rũ trong chiều mưa
Còn nhiều nữa ta muốn nói với em
Nhưng làm sao em hiểu được
Bởi vì em
Là người em tóc nâu.
Và này em
Người em tóc nâu
Ta xin ghì em thật sát
Ta xin hôn em thật đầy
Ta xin uống từng hơi thở em thật say
Để ta quên đi mòn mỏi
Của một mệnh đời nặng gánh cưu mang
Để ta quên đi mòn mỏi
Của một thằng điên chưa quên nhân tính
Ơi em.
TRẦM LUÂN (những năm 1980s)
Thấy không em
Trong ta
Em mất đi âm nhạc
Chỉ còn lại tiếng thét gào
Của chính ta
Vang động lẻ loi
Trong cái hun hút vô cùng vô đáy.
Ta van em
Xin đừng đến nữa
Để ta không còn nghe tiếng khóc
Từ tiền kiếp xưa xa lạc
Từ căn tinh xưa đọa đày
Từ hình hài xưa đẫm máu
Từ hồn hài xưa trối trăng.
Thấy không em
Trong ta
Em mất đi ánh sáng
Chỉ còn lại mầu con mắt
Của chính ta
Lạc lõng
Trong cái vũ trụ không đêm không ngày.
Ta van em
Xin đừng đến
Để ta tưởng ta là hiền thánh
Để ta tưởng ta là tỳ khưu
Để ta tưởng ta là độc giác
Lần chuỗi từ bi giữa chốn Ta Bà.
Thấy không em
Trong ta
Em mất đi duyên dáng
Chỉ còn lại cái hiện hữu
Của chính ta
Trần truồng
Giữa dòng sinh mệnh mệt nhoài xiêu đổ.
Ta van em
Đi di
Để ta có thể quên
Để ta có thể khóc
Để ta có thể cười
Cái khóc cười vô ưu của một người mất trí.
Thấy không em
Ta mỏi mòn như núi lớn
Dầu ngạo mạn.
BÂNG QUƠ LỤC BÁT (những năm 1980s)
Những khi ngồi với thời gian
Ta buồn ta
Kiếp tan hoang không cùng
Thôi em
Về với bao dung
Quên ta
Một gã điên khùng
Rêu rao
Nụ cười lồng lộng hư hao
Tanh như giọt máu rớt vào đáy ly.
Ta quen dáng đứng quàng xiên
Nên mang tầm vóc thằng điên lạc loài
Bán rao
Từng lóng xương tay
Từng cơn mộng dữ
Khôi hài trong ta
Nguyền đi
Vết cắt xót xa.
Dáng em
Qua bến phà xưa
Ngùi con mắt đục
Giọt mưa về chiều
Hắt hiu
Hắt hiu
Hắt hiu.
Chia cho nhau
Ngõ định kỳ
Về trong thoáng
Hiện vành ly
Muộn phiền.
Lắng nghe
Tiếng ực một chiêu rượu tàn
Chao trong đáy cốc
Son vàng
Phai theo từng sợi rễ hoang ngập ngừng
Vợi thời gian
Đổ sau lưng
Gùi vai nặng mỗi dấu chân tội tình.
Cảm ơn em
Giọt lệ chiều
Cho ta ngồi nhớ
Mỗi triều nước dâng.
14938 AUG.16.2022